“Tất cả, trừ việc coi tôi là con người. Ông phét lác lần này đến lần khác
rằng trước cuộc thí nghiệm tôi chẳng là gì, và tôi biết tại sao ông lại làm
thế. Bởi vì nếu tôi không là gì cả thì ông là người chịu trách nhiệm tạo ra
tôi, và điều đó khiến ông trở thành ông chủ, thành chúa tể. Ông căm ghét
việc tôi không bao giờ chịu thể hiện lòng biết ơn. Nhưng những gì ông làm
cho tôi – kỳ diệu thật – không đồng nghĩa với việc ông có quyền coi tôi như
con vật thí nghiệm. Bây giờ tôi là một con người, và Charlie trước khi cậu
ta bước chân vào phòng thí nghiệm cũng vậy. Trông ông có vẻ kinh ngạc
nhỉ! Vâng, đột nhiên chúng ta phát hiện ra rằng tôi vẫn luôn là một con
người – thậm chí trước kia cũng vậy – và điều đó thách thức việc ông tin
những ai có chỉ số I.Q. dưới 100 không đáng được quan tâm. Giáo sư
Nemur, tôi nghĩ khi ông nhìn vào tôi, lương tâm ông sẽ cắn rứt.”
“Tôi đã nghe đủ,” ông ta ngắt lời. “Anh say rồi.”
“À, không,” tôi khẳng định. “Bởi vì nếu tôi say, ông sẽ thấy một Charlie
Gordon khác so với con người mà ông từng biết. Đúng vậy, một Charlie
khác âm thầm trong bóng tối và vẫn hiện diện ở đây với chúng ta. Bên trong
tôi.”
“Anh ta phát điên rồi,” vợ Nemur nói. “Anh ta nói cứ như có hai Charlie
Gordon vậy. Tốt nhất là anh nên chăm sóc anh ta, bác sĩ ạ.”
Bác sĩ Strauss lắc đầu: “Không. Tôi hiểu anh ấy định nói gì. Điều này
mới xuất hiện gần đây trong các buổi điều trị. Một quá trình phân tích đặc
biệt đã xảy ra trong khoảng thời gian tháng trước. Anh ấy đã vài lần nhìn
thấy chính mình như trước khi diễn ra cuộc thí nghiệm – là một cá thể riêng
biệt và độc lập vẫn đang hoạt động trong nhận thức của anh ấy – cứ như thể
Charlie của trước đây đang đấu tranh giành quyền kiểm soát cơ thể...”
“Không! Tôi chưa bao giờ nói như thế! Không phải là đấu tranh giành
quyền kiểm soát. Charlie vẫn ở đó, đúng vậy, nhưng không phải đấu tranh
với tôi. Chỉ chờ đợi thôi. Cậu ta chưa bao giờ tìm cách kiểm soát hay ngăn