HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 283

số những cầu vồng xoáy tít, và cuối cùng tôi quay lại cái hang nơi mọi vật
yên lặng, tối tăm, còn tôi thì bơi trong cái mê cung ướt át để tìm kiếm một
cái gì đó đón nhận tôi… ôm ấp tôi… hấp thu tôi vào chính nó.

Rồi có thể tôi bắt đầu.

Trong cái lõi đó, tôi lại nhìn thấy ánh sáng từ một khe hở nơi tối tăm

nhất của hang động, bây giờ bé tí và xa tít – qua đầu kia của kính viễn vọng
– sáng rực, lóa mắt, long lanh, và lại đến bông hoa nhiều cánh (bông hoa
sen quay tròn – bập bềnh gần cửa ngõ vô thức). Tại cửa hang đó tôi sẽ tìm
thấy câu trả lời, nếu tôi dám quay lại và lao mình qua đó để vào cái động
ánh sáng bên trên.

Chưa được!

Tôi sợ. Không phải là sợ cuộc sống, sợ cái chết, hay sợ hư vô, mà là sợ

bỏ phí nó, cứ như tôi chưa từng được sợ. Và khi tôi bắt đầu đi qua khe hở
đó, tôi cảm thấy áp lực quanh mình, đẩy tôi đi theo dòng chuyển động mạnh
mẽ như sóng về phía miệng hang.

Nhỏ quá! Tôi không qua được!

Và đột nhiên tôi bị va vào vách. Lần này đến lần khác, rồi bị ép qua khe

hở nơi ánh sáng sẵn sàng làm mắt tôi nổ tung. Một lần nữa, tôi biết mình sẽ
xuyên qua lớp vỏ đó để vào quầng ánh sáng linh thiêng. Quá sức chịu đựng
của tôi. Đau chưa từng thấy, và lạnh, và nôn nao, rồi tiếng ù ù trong đầu tôi
như hàng ngàn đôi cánh đang vỗ. Tôi mở mắt ra, chói lóa vì ánh sáng mạnh.
Và vụt vào không khí, run lên, rồi la hét.

Tôi thoát khỏi tình trạng đó vì có một bàn tay không ngừng lay mạng

tôi. Bác sĩ Strauss.

“Ơn chúa,” anh ta nói khi tôi nhìn vào mắt anh ta. “Anh làm tôi lo quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.