HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 288

7 tháng Mười – Sáng nay, Strauss tìm cách gặp lại tôi nhưng tôi không

mở cửa. Bây giờ tôi chỉ muốn được ở một mình.

Cảm giác thật lạ khi cầm lên một quyển sách mà mới cách đây vài tháng

ta còn đọc và thấy thích thú nhưng rồi phát hiện ra rằng mình chẳng còn
nhớ chút gì. Tôi nhớ lại xem mình đã nghĩ Milton hay đến thế nào. Khi cầm
cuốn Paradise Lost lên, tôi chỉ nhớ là nó viết về Adam và Eve và Cây hiểu
biết, nhưng tôi chẳng thể nào hình dung ra nổi.

Tôi đứng dậy, nhắm mắt và nhìn thấy Charlie – chính tôi – sáu hay bảy

tuổi gì đó, cầm cuốn sách giáo khoa ngồi bên bàn ăn, đang học đọc, miệng
đọc đi đọc lại từng từ, mẹ tôi ngồi bên cậu ta, bên cạnh tôi…

“Thử lại nào.”

“Nhìn đi Jack. Nhìn đi Jack chạy đi. Nhìn đi Jack nhìn đi.”

“Không! Không phải là Nhìn đi Jack nhìn đi! Mà là Chạy đi Jack chạy

đi!” Trỏ bằng ngón tay cọ rửa qua loa của bà.

“Nhìn đi Jack. Nhìn đi Jack chạy đi. Chạy đi Jack nhìn đi.”

“Không! Con không cố gắng. Đọc lại đi!”

Làm lại đi… làm lại đi… làm lại đi…

“Để cho thằng bé yên. Em làm nó sợ đấy.”

“Nó phải học. Nó lười quá nên không tập trung.”

Chạy đi Jack chạy đi… chạy đi Jack chạy đi… chạy đi Jack chạy đi…

chạy đi Jack chạy đi…

“Nó chậm hơn những đứa trẻ khác. Cho nó thêm thời gian đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.