HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 289

“Nó bình thường. Nó chẳng bị làm sao cả. Chỉ lười thôi. Em sẽ nhồi cho

đến lúc nó học được mới thôi.”

Chạy đi Jack chạy đi… chạy đi Jack chạy đi… chạy đi Jack chạy đi…

chạy đi Jack chạy đi…

Và rồi từ bàn ngước lên, dường như tôi nhìn thấy chính mình qua đôi

mắt của Charlie, tay cầm cuốn Paradise Lost, và tôi nhận ra mình đang siết
chặt đến nỗi làm rách bìa sách, cứ như tôi muốn xé cuốn sách ra làm đôi.
Tôi làm rách bìa sau, xé ra một nắm trang giấy rồi ném chúng cùng với
quyển sách vào góc phòng, chỗ có đám đĩa nhạc vỡ. Tôi để nó nằm đó và
những cái lưỡi trắng rách nát của nó cười to vì tôi không hiểu được chúng
nói gì.

Tôi phải tìm cách bấu víu vào những gì mình đã được học. Lạy Chúa,

xin Người đừng lấy đi tất cả.

10 tháng Mười – Thông thường thì ban đêm tôi hay ra ngoài đi dạo và

lang thang khắp thành phố. Tôi không biết tại sao. Để nhìn thấy gương mặt
mọi người, tôi đoán vậy. Đêm qua tôi không nhớ nổi nhà mình ở đâu. Một
viên cảnh sát đã đưa tôi về. Tôi cảm thấy rất lạ vì trước đây chuyện này đã
từng xảy ra với tôi – lâu lắm rồi. Tôi không muốn ghi lại, nhưng tôi vẫn
không ngừng nhắc mình rằng tôi là người duy nhất trên thế giới có thể mô
tả những gì xảy ra theo kiểu này.

Thay vì đi bộ, tôi trôi dạt qua không gian, không rõ ràng và sắc nét mà

có một lớp màng màu xám phủ lên tất cả. Tôi biết điều gì đang xảy ra với
mình, nhưng tôi chẳng thể làm gì được cả. Tôi bước đi hoặc cứ đứng trên
vỉa hè ngắm nhìn mọi người bước qua. Một số người nhìn tôi, một số không
nhìn nhưng chẳng ai nói với tôi câu nào – ngoại trừ có đêm một người đàn
ông bước tới và hỏi tôi có muốn đi chơi gái không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.