HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 64

“Đây,” anh ta nói một cách cộc cằn, thả sợi dây vào đùi Charlie, rồi tập

tễnh bước đi…

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng anh ta đã làm một điều tốt

đẹp. Tại sao lại thế? Dù sao thì đấy cũng là ký ức của tôi về thời gian đó, rõ
ràng hơn và hoàn chỉnh hơn bất cứ điều gì mà tôi từng trải nghiệm trước đó.
Cũng giống như nhìn qua cửa sổ nhà bếp vào buổi ban mai khi ánh bình
minh vẫn còn xám xịt. Kể từ bấy đến nay, tôi đã đi được một chặng đường
dài, và tôi có được điều này là nhờ ơn bác sĩ Strauss và giáo sư Nemur,
cũng như những người khác ở Beekman này. Nhưng giờ đây Frank và
Gimpy nghĩ gì và cảm thấy thế nào, khi nhìn thấy tôi thay đổi nhiều biết
bao nhiêu?

22 tháng Tư – Mọi người ở tiệm bánh đều đang thay đổi. Không chỉ là

lờ tịt tôi đi. Tôi có thể cảm nhận được sự thù nghịch. Ông Donner sắp xếp
cho tôi được tham gia hội làm bánh, và tôi lại được tăng lương lần nữa.
Điều tệ hại là niềm vui biến mất sạch bởi vì mọi người ghét tôi. Trong một
chừng mực nào đó, tôi không thể trách họ được. Họ không hiểu điều gì đã
xảy ra với tôi, còn tôi thì lại không nói ra được. Mọi người không tự hào về
tôi như tôi mong đợi – không hề.

Mặc dù vậy, tôi vẫn có người nói chuyện cùng. Tối mai tôi sẽ mời cô

Kinnian đi xem phim để mừng vụ tăng lương.

24 tháng Tư – Cuối cùng giáo sư Nemur cũng đồng ý với bác sĩ Strauss

và tôi là tôi không thể nào viết ra mọi thứ được nếu như tôi biết rằng mọi
người ở phòng thí nghiệm sẽ đọc ngay tại chỗ. Tôi đã cố gắng để thật trung
thực về mọi thứ, bất kể là tôi đang kể về ai, nhưng có những điều tôi không
thể viết ra được trừ phi tôi có thể giữ lại cho riêng mình – ít ra cũng phải
được một lúc.

Giờ tôi đã được phép giữ lại mấy bản báo cáo có chút riêng tư này,

nhưng trước khi gửi bản báo cáo cuối cùng đến cho Quỹ Welberg, giáo sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.