– Ta nhất định tuân theo giác quan thứ sáu của mình.
Yến Du chu môi:
– Vậy thì mi hãy cứ ngồi đó mà trung thành với suy nghĩ của mi đi.
Trúc Hà nắm tay bạn kéo lại:
– Mi định chạy làng sao? Cứ ngồi đây đi chứ!
Yến Du cằn nhằn:
– Lần nào gặp mi, mi cũng tra tấn đủ điều.
– Ê! Chỉ vì ta lo cho mi thôi mà.
– Hừm! Làm như công an hỏi cung, bực muốn chết luôn.
Trúc Hà đành nói:
– Sao chứ, ta thấy mi thả lỏng anh ấy quá rồi.
Yến Du hơi mỉm cười:
– Mi nói vậy nghĩa là sao?
– Có lý do đó.
– Lý do gì cơ.
– Hôm rồi mình thấy anh ta chở một cô gái rất xinh đẹp.
Yến Du nói một câu rất tỉnh:
– Thư ký riêng của anh ấy. Giám đốc thì phải có thư ký riêng, đấy là
chuyện bình thường.
– Nhưng đâu thể lộng hành đến vậy. Máu của mi màu trắng chắc.
Yến Du lắc đầu:
– Chỉ là đi công tác hoặc là đi tiếp khách ăn uống gì đó.
Trúc Hà nóng vội:
– Mi đó, có ngày sẽ hối hận mà thôi. Mi nên có một biểu hiện nào đó chứ.
– Ôi! Thêm phiền mà thôi.
Trúc Hà tò mò:
– Có phải cuộc hôn nhân giữa mi và anh ấy có vấn đề hay không?
Yến Du khoát tay:
– Làm gì có chứ! Tụi mình vẫn hạnh phúc.
– Sao ta nghi quá.
Yến Du trề môi:
– Thôi đi bà, đừng có ở đó mà nghi này nọ!