HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 108

Trúc Hà nhường cho bạn hát trước. Mắt lơ đễnh nhìn quanh, cô dừng lại
bàn xéo gốc cột có khuất cây dừa kiểng. Trúc Hà nhìn thật kỹ hai người.
Đúng là hai người này rồi.
Cô chờ cho bạn hát hết bản nhạc mới rỉ vào tai bạn:
– Lần này mi không thể cho là ta nhìn lầm nữa đâu.
Yến Du nhăn nhó:
– Đến lượt mi rồi thì hát đi.
Trúc Hà giật phăng micro, cô nắm tay bạn đứng lên:
– Mi đi theo ta!
Yến Du từ chối:
– Anh ấy đang tiếp đối tác, mi đừng có phá rối.
Trúc Hà cằn nhằn:
– Mi có thể để cho chồng mình ra ngoài lăng nhăng vậy sao?
– Có đôi lúc cần phải như vậy đó. Chuyện làm ăn mà.
Trúc Hà nhìn bạn như trân trối:
– Thật tình mình chẳng hiểu nổi mi nữa rồi. Mi còn giấu nữa không.
Yến Du đứng khoanh tay nhìn bạn. Cô làm ra vẻ thản nhiên:
– Chuyện bình thường thôi mà.
– Chuyện bình thường thật sao? Mi thật hết thuốc chữa rồi. Ta kệ mi.
– Trúc Hà! Mi đâu hiểu được tâm trạng của ta hiện giờ. Trong lòng ta luôn
xảy ra mâu thuẫn. Có lúc mình cũng muốn buông xuôi đi tất cả.
Trúc Hà sợ bạn buồn nên thôi không nói gì thêm. Cô kéo Yến Du ngồi
xuống tiếp tục hát. Cô vô tư hát, còn Yến Du thì tâm trạng buồn khó tả.
Đêm ấy Yến Du cảm thấy khó ngủ. Cô đứng lặng bên cửa sổ thật láu, thỉnh
thoảng nén tiếng thở dài:
– Cô không ngủ được à?
Yến Du gượng cười:
– À không.
– Cô có điều gì lo lắng sao?
– Ông chủ dường như ngày một yếu đi đó.
Khang Luân thông cảm những suy nghĩ của Yến Du:
– Cám ơn cô quan tâm. Nhưng chúng ta cũng đã hết cách rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.