HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 142

– Rượu Tình nhân, em có uống với anh không?
Yến Du lắc đầu:
– Tôi nghĩ anh cũng không nên uống nhiều rượu như vậy. Hãy để đầu óc
tỉnh táo mà làm việc.
Khang Luân bật nút chai:
– Anh muốn uống cho thật say, say để quên tất cả.
Yến Du cười buồn:
– Quên tất cả ư? Có thật là anh quên được không?
Khang Luân nói giọng trầm buồn:
– Anh cũng không biết nữa. Nhưng nếu uống say có thể quên thì anh xin
được uống để mà quên.
Yến Du nhắc nhở:
– Ngày mai này anh phải đối mặt với sự thật. Tôi khuyên anh nên để đầu óc
được tỉnh táo.
– Anh thật sự sợ đầu óc mình tỉnh táo lắm. Anh muốn mình nên điên luôn
đi còn dễ chịu hơn.
– Sao anh lại nói thế? Điên rồi ai sẽ lo cho anh rồi còn hương khói cho ông
chủ.
Ngẩng đầu lên, Khang Luân hỏi cô:
– Em còn gọi cha là ông chủ sao?
– Anh này!
– Yến Du! Em có biết em đi rồi, anh buồn lắm không?
Yến Du nhìn anh hỏi một câu:
– Sao lại buồn? Bên cạnh anh còn có Thúy Thúy, có Chim Biển, có dì Lài
cơ mà.
Họ không giúp gì được anh cá. Chim Biển thật ra hiện giờ anh cũng chưa
biết bạn ấy là nam hay nữ nữa là.
Yến Du cười khì:
– Nhận biết bao nhiêu ân huệ của người ta mà anh có thể nói vậy được sao?
– Thật tình là như vậy mà.
– Xem ra anh cũng có tình cảm với cô ấy lắm mà.
Khang Luân nói một cách thành thật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.