HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 145

Khang Luân giật mình quay lạà. Nhận ra Tiến, anh thở dài:
– Tụi nó làm ăn thịnh quá.
– Đó là công sức của anh đấy.
Khang Luân mím môi:
– Thật là khốn nạn mà.
Tiến an ủi:
– Anh hãy bình tĩnh. Chúng ta có thể làm lại từ đầu.
Khang Luân chán nản thở dài:
– Làm lại từ đầu ư? Liệu có được không?
– Tất nhiên là được rồi.
– Làm gì được đây khi tất cả tiền bạc đã đội nón ra đi. Tay trắng thì làm gì
được đây chứ.
– Tiến à! Cậu có thể đi với mình được không?
Tiến lạ lẫm hỏi:
– Đi đâu chứ?
– Uống rượu.
Tiến từ chối:
– Thôi đi anh, nước này mà còn đi uống rượu được sao?
Khang Luân vẫn nói:
– Ta chỉ còn cách đó để giải sầu mà thôi.
Thấu hiểu được nỗi khổ của chủ mình, Tiến đành phải gật đầu:
– Được, tôi sễ đi uống với anh.
Khang Luân choàng tay qua vai Tiến, anh bảo:
– Chỉ có cậu mới là người trung thành của mình.
Tiến khuyên anh:
– Dù sao, anh cũng cần phái tỉnh táo để giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng bây giờ mình rất cần phải say:
– Say không còn biết gì nữa.
Tiến nhăn nhó:
– Làm như vậy thì có ích lợi gì? Có khi còn làm cho kẻ thù vui mừng nữa
đó.
Khang Luân rên rỉ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.