HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 151

– Sao, em lên đến chức chị rồi à?
Nhận ra cô, Khang Luân cười lớn:
– Hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này?
Mộng Cúc nhướng mày:
– Anh vẫn khỏe chứ.
– Nhờ ơn trời, tôi vẫn khỏe. Mặc đù chén cơm của tôi bị người ta cướp mất
rồi.
Mộng Cúc vờ như không hiểu:
– Ai mà nữ làm như thế với anh.
Khang Luân vừa ngồi xuống vừa nói:
– Kẻ đó quá mưu mô, ném đá giấu tay, tôi làm sao mà biết được.
Mộng Cúc mím môi nhìn anh:
– Anh đang trách người hay là tự trách mình như vậy?
Khang Luăn cười mai mỉa:
– Biết ai hại mình đầy mà trách. Có chăng là tự trách mình ngu ngốc để
người ta gài bẫy hại mình.
Mộng Cúc nhìn anh thăm dò:
– Anh đang có chuyện buồn, em đến chơi chắc không phải lúc.
– Không đâu, tôi rất hoan nghênh cô đó. Dù muốn dù không, dù lòng cơ có
thật lòng đến thăm tôi hay nhằm mục đích gì đó cũng mặc, chúng ta cũng
vẫn là bạn của nhau.
Mộng Cúc cười:
Cám ơn anh có cái nhìn với tôi như vậy. Nếu anh có cẩn tôi giúp chuyện gì
thì cứ nói.
Khang Luân lắc đầu:
– Không cần đâu. Tôi sẽ vươn lên bằng chính đôi tay và nghị lực của mình.
Mộng Cúc nhìn anh trân trân:
– Anh có thể làm được à?
– Tất nhiên rồi.
– Anh vẫn như ngày nào ngang tàng và phóng khoáng.
– Vậy sao?
Mộng Cúc lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.