HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 165

Hôm nay thì thật sự chúng ta đã mãn hợp đồng đám cưới. Tôi sẽ không đến
đây nữa ...chúng ta được tự do rồi đó.
Khang Luân cảm thấy buồn. Dù có luyến lưu thì cũng vậy mà thôi. Anh cay
đắng nói:
– Anh bây giờ không còn gì nữa cả. Cho nên anh không buộc em ở lại bên
mình đâu.
Yến Du quan tâm nói:
– Anh nên cố gắng giữ gìn sức khoẻ đó.
Khang Luân cười chua chát:
– Cả tài sản kết xù mà anh còn giữ không nổi, huống hồ gì cái thân rẻ mạt
này chứ?
– Anh không nên xem thường bản thân mình như vậy. Dù sao anh vẫn còn
trách nhiệm nặng nề lắm.
Khang Luân phớt lờ:
– Còn ý nghĩa gì nữa chữ. Ngay cả Chim Biển người bạn thân tình của anh
còn bỏ anh mà đi kia mà. Rồi bây giờ tới em nữa, anh thật sự mất cả rồi.
Yến Du động viên:
– Anh còn nhiều thứ lắm đó. Còn hình ảnh người cha, còn bạn thân anh và
dì Lài nữa, anh có biết không?
Khang Luân ôm đầu:
– Anh không làm nổi. Bây giờ anh chán lắm rồi.
Yến Du vực anh dậy:
– Anh không có quyền làm như vậy, anh có hiểu không? Anh phải gầy
dựng lại cơ nghiệp của cha anh đó. Ông khó nhọc lắm mới gầy dựng nên.
Khang Luân bất mãn:
– Anh không làm được, em đừng ép buộc anh như vậy.
Yến Du buồn bã vô cùng. Cô không thể khuyên anh được sao? Bặm, môi,
cô lại nói:
– Vậy thì tuỳ anh vậy. Tôi đi đây. Anh nhớ bảo trọng lấy thân.
Khang Luân nói như năn nỉ:
– Em đừng đi không được sao Yến Du.
Cô xẵng giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.