HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 170

không hoan nghênh anh nữa đâu. Đi đi!
Thái Tài mặt hầm hầm bỏ đi. Thúy Thúy bước đến bên Khang Luân. Cô
nhìn anh ngậm ngùi. Nỗi ân hận giày vò cô.
Khang Luân ngật ngưỡng bước vào nhà. Nhà tối om. Dì Lài đâu mà sao
không bật đèn lên?
– Dì ơi ...dì ...
Một không gian im lắng đến lặng người. Khang Luân bật đèn, cảnh tượng
trong nhà vẫn yên ổn, vậy thì dì Lài đã đi đâu. Khang Luân ngồi phịch
xuống ghế. Dì đã bỏ đi rồi sao? Một khoảng trống mênh mông xâm chiếm
tâm hồn anh. Khang Luân gục xuống bàn:
– Ta đã thất bại rồi sao? Người thân lần lượt bỏ ta mà đi.
Dì ấy bỏ đi cũng phải thôi. Vì mình bây giờ thân còn nuôi chưa nổi kia mà,
khánh kiệt rồi. Anh đứng lên tắt đèn. Bóng tối bao trùm cả căn nhà. Anh
ngồi đấy nghe gặm nhấm lương tâm mình.
– Trời đất! Nhà cửa gì mà tối om thế này!
Tiến bước lại bật đèn, anh hốt hoảng kêu lên:
– Ôi! Anh làm sao vậy Khang Luân? Lại say nữa rồi!
Khang Luân cười nhẹ:
– Rảnh rỗi chán lắm, không uống rượu thì làm gì đây?
Tiến lắc đầu, anh không hài lòng về thái độ của anh:
– Nói vậy mà nghe được hay sao? Ai lại chán đời rồi lao vào men rượu như
thế?
– Chứ làm gì đây? Người thân đã bỏ mình mà đi hết rồi. Dì Lài cũng đã bỏ
đi luôn rồi.
Tiến vẫn thấy bình thường:
– Cũng phải thôi. Anh cứ như thế này mãi, ai mà chịu cho được.
– Vậy còn cậu?
Tiến gãi gãi đầu:
– Tôi hả, tôi sợ anh có xảy ra chuyện gì là phiền đến tôi thôi.
– Vậy thì cậu cứ hãy bỏ mặc tôi, đừng quan tâm đến tôi là được rồi.
– Nói vậy mà nghe được sao? Tôi sẽ giúp anh lấy lại những gì đã mất. Anh
có tin tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.