HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 172

Khang Luân ngước nhìn Tiến:
– Đêm nay cậu có thể ở lại đây với anh không?
– Có vấn đề à?
– Sao bỗng nhiên anh cô đơn quá đi. Một mình trong căn biệt thự này thật
tình mà nói cũng hơi ngại đó.
Tiến đành phải chấp nhận:
– Được, tôi diện về cho vợ hay mới được, kẻo cô ấy 1ại làm ầm lên nữa thì
khổ.
Khang Luân đốt ba nén nhang, anh khấn nguyện trước bàn thờ ông Khang
Lý:
– Cha có linh thiêng phù hộ cho con làm lại từ đầu, gặp nhiều may mắn.
Con có lỗi, con xin cha hãy tha lỗi cho con.
Khang Luân nấc lên từng cơn. Tiến an ủi, dỗ dành:
– Được rồi anh ạ. Thấy anh có chí làm lại, ông chủ chắc sẽ không buồn
nhiều đâu.
– Con hứa sẽ gây dựng lại công ty. Cha tin con đi.
Giúp anh cắm ba cây nhang lên bàn thờ xong, Tiến đưa anh lại ghế ngồi:
– Đừng bi lụy nữa anh ạ. Hãy cố mà đứng lên cho vững.
Khang Luân cầm chai rượu lên anh nói với Tiến:
– Chúng ta cụng ly lần này nữa đi, gọi là uống mừng vậy.
– Không muốn làm cho anh mất hứng Tiến đành gật đầu. Được, tôi sẽ uống
với anh.
Khang Luân nói với Tiến:
– Anh bây giờ chỉ còn có cậu là người thân duy nhất mà thôi. Cám ơn cậu,
trong lúc khốn khó mà không bỏ anh đi.
Tiến uống cạn ly rượu, anh khề khà nói:
– Tôi rất biết ơn ông chủ, ông đã cưu mang tôi từ lúc tôi từ tỉnh lẻ mới lên
đây, nhà không có để ở, cơm cũng không no bụng. Cậu khổ vậy sao?
Tiến cười:
– Người ta nói khổ tận lam lai đó mà.
Khang Luân cười:
– Cậu thích nói thơ văn lắm vậy, còn anh thì sự am hiểu còn quá hạn chế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.