Tiến đang nhấm nháp miếng mồi, anh hỏi lại:
– Thế ông chủ có mướn chị Yến Du dạy tiếng Việt cho anh mà.
Khang Luân gầt đầu:
– Thì có đó. Nhưng lúc đó vì tự ái cho nên anh không có học.
– Vậy còn cô ấy đến đây làm gì?
Theo yêu cầu thì cô ấy vẫn đến, mặc dù anh không thích học.
Tiến nghĩ:
– Nếu không muốn học thì thôi sao để người ta đến làm gì?
Khang Luân hất mặt:
– Thì do ông già. Cô ấy đến đây dạy thì ít mà cãi lộn với anh thì nhiều.
Tiến bật cười:
– Anh nói sao chứ, cô ấy hiền như vậy làm sao dám cãi với anh.
– Dám chứ! Bị anh chọc riết, cô ấy cũng phải đổ quạu.
Tiến cưới chọc anh:
– Cãi nhau mãi rồi cũng cưới nhau mà thôi.
Khang Luân chạnh lòng:
– Cậu nói thì anh nói luôn. Cũng tại ông già mà tụi này bất đắc dĩ phải làm
đám cưới.
– Anh đùa sao?
– Đùa chết liền!
Tiến mở tơ mắt nhìn anh:
– Là sự thật?
– Thật một trăm phần trăm luôn đó.
Tiến cười thành tiếng:
– Chuyện lạ mà có thật ư?
Khang Luân băn khoăn:
– Nghĩ lại cô ấy là một cô gái tốt. Cô đã giúp cha anh vui sống thêm được
một thời gian.
– Vậy mà không có con được ư?
Khang Luân kể:
– Sau đêm tân hôn giường ai nấy nằm mà.
Tiến trợn mắt: