HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 176

Khang Luân vẫn không quay lại nhìn cô:
– Em không cần phải quan tâm đến anh như vậy đâu. Anh bây giờ đâu cần
phải lành bệnh.
Yến Du trách móc:
– Anh nói như vậy mà nghe được à. Anh phải tự thương thân của mình
chứ?
– Với thân thể thế này anh còn sống nữa làm gì? Em đừng quan tâm đến
anh nữa.
Mím môi cố nén đau lòng, Yến Du lắc đầu, cô khuyên:
– Đừng nghĩ vậy anh ạ. Trong lúc thập tử nhất sinh các bác sĩ đã tận tình
cứu sống anh, thì anh đừng nên làm thế.
Khang Luân nhắm nghiền đôi mắt, anh bảo cô:
– Anh mệt lắm, anh cần nghi ngơi, em thông cảm nhé.
Yến Du đứng lên:
– Được, vậy thì anh nghi đi!
Yến Du bước ra khỏi phòng. Khang Luân định gượng ngồi dậy, nhưng
không tài nào dậy nổi. Tay anh lại đang vào nước biển. Anh đành phải nằm
trở xuống. Cuộc đời của mình tại sao đến nỗi này đây sao? Trời ơi! Trời
đày đọa cơn như thế này, hãy cho con chết luôn đi!
Tiến xuất hiện, anh chạy ùa vào:
– Tại sao anh phải như vậy hả?
Khang Luân hơi nhếch môi cười:
– Tai nạn giao thông.
Tiến lắc đầu, anh tỏ ý không tin:
– Làm sao có thể xảy ra tai nạn cho được. Hôm ấy anh đâu có uống rượu.
Khang Luân cười:
– Phải uống lượu mới bị tai nạn sao?
Tlến bóp bóp tay anh:
– Tại sao mọi chuyện xui xẻo đều gán cho anh hết như vậy?
Khang Luân cười buồn:
– Tiến nhìn quanh rồi hỏi:
– Thế từ hôm qua đến nay ai đã lo cho anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.