HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 45

Khang Luân nói một cách chân thành chứ không có tính mai mỉa:
Cám ơn sự chăm sóc của cô, có lẽ cha tôi se bình phục nhanh chóng khi có
bàn tay Yến Du lắc đầu:
– Tôi có giúp gì nhiều đầu. Có lẽ do ý chí và nghị lực của ông chủ mà thôi.
Cô khiêm tốn đó thôi.
Yến Du giục:
– Thôi, chúng ta nên vào đưa ông chủ về cho sớm.
Khang Luán bỗng ngập ngừng:
– Vậy còn chuyện tôi bàn với cô, cô suy nghĩ chưa?
Yến Du tìm cách lẫn tránh:
– Chuyện ấy từ từ tính. Đâu có gấp gáp gì đâu.
Thoáng ngập ngừng, Khang Luân bảo:
– Tôi chỉ sợ cha tôi lại hỏi đến chuyện ấy với tôi:
Và cô làm cho ông ấy thất vọng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông.
Yến Du mím môi:
– Tôi không ngờ lòng tốt của mình lại đưa mình đến chuyện khó xử như thế
này.
Khang Luân cũng thấy yêu cầu của mình là quá vô lý, nên anh chống chế –
Nếu cô cảm thấy không đúng, hay gây trở ngại cho cô thì thôi vậy.
Yến Du ngẩng đầu lên:
– Anh đã tìm ra kế khác rồi hả.
Khang Luân lắc đầu:
– Kế thì chưa. Nhưng có lẽ tôi sẽ nói thiệt với cha tôi.
– Nói như thế nào?
– Thì nói thật thôi. Dù sự thật có làm cha tôi không vui.
Yến Du kêu lên:
– Làm như vậy không được đâu. Ông chủ mới vừa khỏi bệnh.
Khang Luân gắt lên:
– Vậy cô bảo tôi phải làm sao đây?
– Chuyện gì cô cũng cho là không được thì sao chứ?
Yến Du biết anh đang rối lắm nên không giận, mà nói:
– Thôi, về nhà đi rồi tính. Anh làm gì mà gắt lên với tôi như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.