Trúc Hà lại dẫu môi:
Nhất tự vi sư, bán tự vi sứ mà lị.
– Trời! Bày đặt văn chương nữa.
Trúc Hà bật cười:
– Có thế mới nói mi luôn là người gặp may màn:
– Làm gì mà có chuyện may mắn chứ! Đang gặp vận xui xẻo đấy thôị. –
Này, sao mi lại im lặng như vậy?
Yến Du bật cười:
– Không im lặng chẳng lẽ cãi lộn với mi hả?
– Không! ít ra mi cũng nên nói chuyện gì đi chứ?
Yến Du lắc đầu:
– Thôi, không nói nữa. Về thôi!
Trúc Hà nắm tay bạn kéo lại:
– Khoan đã! Mi chưa nói cho ta biết mi sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu
cơ?
Yến Du đâm bối rối. Thật ra, cô và Khang Luân đâu có tổ chức đi hưởng
tuần trăng mật, nên nói:
– Đà Lạt.
– Hả! Lãng mạn nha. Mi thật là hạnh phúc đó.
Yến Du hất mặt:
– Vậy thì mi cũng nên hối thúc Kha tổ chức cưới sớm đi.
Trúc Hà đỏ mặt:
– Điều này đâu phải muốn là được đâu.
– Sao thế? Hai người yêu nhau say đắm lắm mà.
Yêu nhau chưa hẳn là phải cưới nhau đâu.
Yến Du gật nhẹ đầu:
– Điều mi nói quả không sai. Yêu nhau có khi không nên cưới nhau đó.
Trúc Hà đồng tình:
– Mi nói cũng phải, lúc yêu nhau tình cảm luôn đẹp mi ạ.
– Vậy thì còn cưới nhau làm gì?
Đôi lúc đó cũng còn là bổn phận nữa, mi ạ.
Trúc Hà lặp lại: