HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 6

Yến Du hét lên:
– Anh cút đi cho tôi! Nếu không thì anh sẽ lãnh thêm một phần nữa đấy:
Khang Luân chẳng hiểu cô ta nói gì mà cứ trừng trừng nhìn mình như thể.
– Tôi ... tôi ...
Yến Du nạt ngang:
– Tôi, tôi cái gì! Người gì đâu mà dễ ghét thế kia.
Yến Du quay mặt đi một hơi. Lần này ông mặt trời đã nhô lên khỏi mặt
biển hơn rồi. Mọi người đi du lịch cũng càng lúc càng đông. Trong lòng
Yến Du cảm thấy bực bội cái anh chàng ngốc nghếch kia một cách lạ lùng.
Ngày hôm sau, Khang Luân quay về Sài Gòn. Anh cảm thấy mình bị khó
khăn trong việc giao tiếp. Từ nhỏ, Khang Luân sống ở nước Pháp, nên
tiếng Việt anh biết rất hạn chế. Biết tâm sự của con trai, nên ông Khang Lý
an ủi:
Con đừng buồn. Bắt đầu tối nay sẽ có người dạy tiếng Việt cho con. Con
hãy cố gắng nhé.
Khang Luân gật đầu, chấp thuận ngay mà không phản ứng gì, vì anh cũng
muốn mình là người Việt Nam chính hiệu. Khang Luân được người nhà
sắm cho đủ tất cả từ tập viết phấn bảng. Anh thấy như mình bắt đầu trở lại
một cậu học sinh vừa vào lớp một vậy. Chẳng biết cô giáo mình là ai? Hiền
lành hay lại dữ dằn lắm đâỵ. Đúng năm giờ chiều, cô giáo của Khang Luân
đã đến. Ông Khang Lý gọi, con trai chào cô:
– Khang Luân, chào cô đi con!
Khang Luân quay lại:
– Tôi ...
Yến Du cũng tròn mắt nhìn Khang Luân. Cô đứng chôn chân tại chỗ:
– Là anh sao?
– Cô ...
Ông Khang Lý cười vui vẻ:
– Hai người làm quen với nhau. Cha sẽ bảo người mang nước vào.
Khang Luân nắm tay ông Lý lắc đầu:
– Không học có được không cha.
Ông Khang Lý lắc đầu, từ chối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.