HOÀI NIỆM - Trang 291

Chương 12

Nếu đã là một tình yêu đẹp đến như thế, sao có thể đành lòng rằng tốt

nhất đừng bao giờ gặp gỡ.

Từ Thừa Kiêu đích thân dẫn đội đi bắt người. Đám người Râu Rậm bị

bắt khi đang xếp hàng chờ mua hạt dẻ tại một khu chợ náo nhiệt. Rất nhanh
sau đó, tin tức đã được truyền đi, chuyện Phùng Nhất Nhất bị bắt cóc không
thể giấu thêm được nữa,

Người đầu tiên biết chuyện là Tạ Gia Vân. Cô đi hỏi Tử Thời, sau đó Tử

Thời gọi điện đến Phùng gia chứng thực tin tức. Ai ngờ, cha Phùng mẹ
Phùng nhận được điện thoại của Tử Thời mới hay tin con gái bị bắt cóc.
Mọi người đều đang ngồi đợi trong bệnh viện của Thẩm Hiên. Phùng Nhất
Nhất vừa bước vào, trông thấy cha mẹ cô liền bật khóc.

Chẳng mấy khi mẹ Phùng khóc không thành tiếng thế này, bà ôm con gái

vào lòng, vừa khóc vừa dùng sức đánh cô.

Cha Phùng cũng đỏ mắt , ôm túi xách cho hai mẹ con họ, ngồi bên cạnh,

giương cạp mắt đỏ về phía cô con gái.

Trước đây, Phùng Nhất Nhất luôn cho rằng cha mẹ thương yêu em trai

hơn. Mặc dù ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng ít nhiều cũng oán
hận họ. Trải qua những năm tháng dài đằng đẵng, và cô số những chuyện
nhỏ nhặt, nỗi oán hận ấy đã gom góp thành định kiến ăn sâu bén rễ. Rất
nhiều hành động vô tâm của cha mẹ Phùng, cô đều âm thầm ghi nợ trong
lòng.

Thật ra, làm gì có cha mẹ nào không thương yêu con cái mình? Quả

thực, họ coi trọng con trai hơn, nhưng họ cũng không vứt bỏ cô. Họ ban cho
cô sinh mệnh, lại nuôi dưỡng cô nên người, đây là công ơn lớn nhất trong
cuộc đời này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.