HOÀI NIỆM - Trang 289

Còn Thẩm Hiên nhìn cô, ánh mắt kiềm chế. Một lát sau, anh mới thấp

giọng nói, “Anh biết rồi!”.

Dứt lời, anh dẫn cô đi về phía trước. Đến chỗ xe cấp cứu, Tạ Gia Thụ đã

nằm trong đó, rất an tĩnh, không nhúc nhích, cũng không nôn ra máu nữa.
Hai người đàn ông đang bận rộn, thấy Thẩm Hiên đến, đồng thanh gọi,
“Bác sĩ Thẩm!”.

Trong bệnh viện, chỉ khi nào trêu đùa và chào hỏi, họ mới gọi Thẩm

Hiên là Viện trưởng Thẩm, trên bàn phẫu thuật chỉ chấp nhận y thuật, chỉ có
bác sĩ, không có viện trưởng.

Sau khi lên xe, Thẩm Hiên kiểm tra sơ qua cho Tạ Gia Thụ, người đang

ở trong tình trạng hôn mê. Ba bác sĩ cùng nhau bàn bạc một lát, Thẩm Hiên
kêu một bác sĩ xuống xe ngồi xe khác, đổi cho Phùng Nhất Nhất lên xe.
Anh cùng một bác sĩ khác tiếp tục cấp cứu, sau đó kêu chiếc xe phía trước
đi trước thông đường, chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Có Thẩm Hiên chỉ huy đâu vào đấy, trong lòng Phùng Nhất Nhất cũng

yên tâm phần nào. Xe lại bắt đầu khởi động, cô nhìn gương mặt đang hôn
mê của Tạ Gia Thụ, không kìm nén được mà hỏi Thẩm Hiên, “Rốt cuộc là
anh ấy làm sao vậy?” , tại sao lại nôn nhiều máu như vậy?

“Cũng không có gì!” , Thẩm Hiên không dừng tay thao tác thiết bị,

miệng nói, “Sắp chín rồi!”.

Sốt cao bốn mươi hai độ, đoán chừng viêm phổi cấp độ nặng không chạy

đi đâu được, nôn ra nhiều máu như vậy, đại khái là dạ dày xuất huyết…
theo Phùng Nhất Nhất thấy thì nguy hiểm vô cùng, nhưng đối với Thẩm
Hiên thì chỉ là công tác xử lý có chút phiền toái mà thôi.

Nhưng anh có thể trêu đùa kiểu này, trong lòng Phùng Nhất Nhất quả

thực cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xe chạy rất nhanh, hơi lắc lư. Tạ gia Thụ nằm đó không hay biết gì.

Cùng với nhịp điệu lắc lư của xe, đầu anh cũng đong đưa trái phải. Phùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.