HOÀI NIỆM - Trang 157

kỳ dậy thì, nổi loạn của em đến muộn thế này cơ à? Thật khiến người ta
phải ưu sầu!”.

Phùng Nhất Nhất không nhịn được cười. Cô cười rồi ngẩng đầu nhìn

Thẩm Hiên. Thẩm Hiên cũng cười, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, bên
trong là chiếc áo blouse xanh, cổ áo tròn lộ ra cái cổ thon dài quyến rũ.

“Thẩm Hiên” , Phùng Nhất Nhất nghiêm túc nói, “Anh hãy kiên nhẫn

đợi thêm một thời gian đi, chắc chắn anh cũng sẽ gặp được tình yêu đích
thực của đời mình”.

Viện trưởng Thẩm chau mày, “Một mình em anh đã chịu hết nổi rồi,

thêm một tình yêu đích thực nữa không biết sẽ phiền muộn đến mức nào?
Anh không đợi tình yêu đích thực gì hết, anh đợi lần này em bị tổn thương
rồi quay trở về vòng tay ấm áp của anh”.

Tạ Gia Thụ vốn cũng muốn có chút phong độ của người đàn ông đĩnh

đạc, để cặp đôi vừa không có duyên lại không có phận này nói chuyện với
nhau thêm lúc nữa, nhưng nghe tới đây quả thật anh không nhịn nổi nữa,
toàn thân nổi da gà.

Ạm từ chỗ rẽ đi ra, Thẩm Hiên quay về phía anh, ngước mắt cười.

Tạ Gia Thụ nổi cáu, cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên

Phùng Nhất Nhất. Anh nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tựa gần vào
mình.

Phùng Nhất Nhất nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, Tạ Ma

Vương đang trừng mắt với cô.

Cô vội vàng lẳng lặng lùi một bước.

Đôi mắt của Tạ Gia Thụ sắp phun tia lửa!

Thẩm Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác

“trời sinh một cặp” , thầm thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Đứng ở phòng bệnh cảu Tử Thời, Tạ Gia Thụ không tiện nổi cáu trước

mặt mọi người, chỉ gí ngón trỏ vào giữa hai hàng lông mày Phùng Nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.