HOÀI NIỆM - Trang 159

Phùng Nhất Nhất không hiểu gì, chỉ cảm thấy lúc anh quay xe, tâm trạng

càng tệ hơn.

Quán mỳ mà cô nói cách đây không xa, lái xe một lát đã tới, nhưng lại ở

trong con hẻm nhỏ, xe chỉ có thể đỗ bên đường, sau khi xuống xe còn phải
đi bộ một đoạn dài dài nữa.

Ngõ nhỏ chật hẹp không một ngọn đèn, xa xa phía trước có chút ánh

sáng le lói, còn lại chỉ có bầu trời sao trên đỉnh đầu.

Đường tối mù, Tạ Gia Thụ đưa tay ra nắm lấy tay Phùng Nhất Nhất.

Hai bên tường cao khiesn con hẻm nhỏ chật hẹp này cách biệt hẳn với

thế giới bên ngoài. Hai người nắm tay nhau lặng lẽ bước đi. Ngoài tiếng
bước chân ra thì chỉ nghe thấy hơi thở nhè nhẹ. Trong giây phút này, trái
tim con người trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Phùng Nhất Nhất bước vội vài bước, khẽ nép vào người anh.

Có vẻ như Tạ Gia Thụ đã quay đầu nhìn cô, bước chân sau đó rõ ràng

chậm lại.

Cuối cùng cũng ra khỏi con hẻm, không hiểu sao trong lòng Phùng Nhất

Nhất lại bịn rịn không nỡ. Cô lẳng lặng nhìn Tạ Gia Thụ, nương theo ánh
sáng tỏa ra từ ngọn đèn dầu kiểu cũ trước quán mỳ, sắc mặt anh có vẻ đã tốt
hơn nhiều.

Tiến vào tứ hợp viện(1) nhỏ, bốn phía bên trong vẫn giống như trước kia,

ngay cả hoa cỏ dọc hành lang cũng vẫn là mấy loại ngày trước. Cảnh tượng
này khiến người ta bỗng sinh ra cảm giác thời gian như ngưng lại tại
khoảnh khắc này.

(1) Tứ hợp viện: Là một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc,

xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một
khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh bốn cạnh của hình vuông là bốn
dãy nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng mà cổ
kính.

Đối với hai người mà nói, cảm giác này rất tuyệt, rất tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.