HOÀI NIỆM - Trang 169

Chương 8

Linh hồn của anh yêu người con gái năm ấy, một tình yêu thuần khiết vô

ngần, nhưng đồng thời, anh cũng đủ tỉnh táo để hiểu một điều, đã không
còn là năm ấy nữa rồi.

*************

Cùng với âm thanh của tiếng “tít” , cánh cửa trái tim Phùng Nhất Nhất

cũng được mở ra hoàn toàn.

Tạ Gia Thụ hệt như miếng kẹo cao su dán chặt, vừa nặng vừa nóng.

Phùng Nhất Nhất nửa khiêng nửa kéo anh tới sô pha, bỏ hai tay đang bám
vào người cô ra, tảng đá lớn đổ xuống, rầm rầm…

Anh ngã xuống sô pha, miệng lẩm bẩm, “Uống nước…”.

Hệt như một đứa trẻ.

Đợi khi Phùng Nhất Nhất đưa nước đến, anh đã nằm bất động ở đó. Gần

đây, tóc mái của anh có hơi dài, mềm mại, che đi đôi mắt. Tạ Gia Thụ,
người đang nhắm mắt trong giờ phút này hệt như một chàng trai trẻ không
phiền não u sầu.

Nhìn anh như vậy, Phùng Nhất Nhất bỗng bừng tỉnh nhận ra sự thay đổi

lớn nhất của anh trong lần anh về nước này là ở đâu. Đôi mắt anh chất chứa
quá nhiều ưu tư, ảm đạm mà trước giờ chưa từng thấy.

Phùng Nhất Nhất ngồi xổm bên sô pha, đưa tay khẽ lay anh, “Gia Thụ…

Gia Thụ… anh có muốn uống nước không?”.

Tạ Gia Thụ không buồn nhúc nhích chỉ “hừ” một tiếng.

Phùng Nhất Nhất lại gọi lần nữa, anh đưa tay ra, kéo cô ngã vào người

mình. Nước hắt vào mặt anh, cốc rơi xuống, lạch cạch lạch cạch, rồi lăn vài
vòng trên sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.