HOÀI NIỆM - Trang 171

Cô kéo anh ngồi dậy, rót cốc nước. Anh dựa vào sô pha không chịu nhúc

nhích, cô đành đặt cốc nước vào tay anh, rồi đưa lên miệng.

Nước mát uống vào ngọt lịm, lòng đè nén bao âu lo cũng dễ chịu hơn rất

nhiều. Tạ Gia Thụ thoải mái dựa vào sô pha, đôi môi ẩm ướt lấp lánh. Anh
mím môi, bỗng nói, “Phùng Nhất Nhất, em không có lương tâm!”.

Phùng Nhất Nhất đang nhặt đồ trong túi xách bị rơi xuống đất, ngẩng

đầu hỏi lại, “Hả? Sao em lại không có lương tâm?”.

“Tràn ngập trong đầu óc anh đều là hình ảnh của em, nhưng chất chứa

trong đầu óc em lại chỉ là ý muốn rời xa anh” , mắt anh đau đáu nhìn lên
trần nhà, yếu ớt mở miệng.

Cho dù anh có không cam lòng nhường nào, có do dự bao nhiêu, thì

trong lòng anh chỉ chứa đựng hình ảnh của một người con gái duy nhất , là
em.

Đến nay, khi nói chuyện với mọi người, Tạ Gia Thụ đã ôn tồn, dịu dàng

hơn rất nhiều, điệu bộ cũng thay đổi. Nhưng có một giọng điệu, từ trước
đến giờ anh chỉ dùng với một mình cô, đó chính là giọng điệu của lúc này,
yếu ớt, cao ngạo, tủi hờn, không vui… vô cùng cần cô.

Phùng Nhất Nhất ôm lấy túi xách, nhìn anh khép hờ mắt dựa vào sô pha,

giống hệt chàng trai trẻ năm xưa, trong lòng rung động không thôi. Cô thầm
thở dài, đặt túi xách xuống, rúc vào lồng ngực anh.

Tạ Gia Thụ vòng tay lên vai cô.

“Tối nay, em đừng đi có được không?” , anh tiếp tục dùng giọng điệu tủi

hờn vô hạn đó, đáng thương nói, “Anh không thể lái xe, ở đây lại không dễ
bắt xe, hơn nữa đã muộn như vậy rồi, anh không yên tâm để em đi đường
một mình. Em yên tâm để anh lại một mình thế này sao? Chẳng may anh
uống say đến chết thì làm thế nào?”.

“Ăn nói linh tinh!” , Phùng Nhất Nhất nhéo vào cánh tay anh.

Anh kêu đau bằng giọng ngọt ngào, sau đó ôm lấy cô, tiếp tục khẩn

khoản, “Em ngủ ở đây một hôm nhé! Phòng tùy em chọn!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.