HOÀI NIỆM - Trang 173

“Anh hỏi em… có phải em lại định không thích anh nữa không?” , chiếc

khăn che đi khuôn mặt anh, giọng nói trầm thấp như trong mộng, “Có phải
vừa rồi anh lại không biểu hiện tốt không?”.

Có phải em… lại chê anh ấu trĩ rồi không?

Phùng Nhất Nhất nghe anh nói vậy, phá lên cười, nói, ” Em đâu phải là

phụ huynh của anh, cái gì mà biểu hiện tốt hay không tốt?”.

Tạ Gia Thụ ngẩng mặt lên nhìn cô, không biết cảm xúc trong anh là gì,

khiến lòng Phùng Nhất Nhất quặn thắt. Cô dịu dàng để anh nằm lên gối,
kéo chăn cho anh, rồi hôn nhẹ lên trán, “Anh mau ngủ đi, rất muộn rồi đấy.
Hẹn mai gặp lại”.

“Lát nữa gặp lại” , anh nằm ở đó, vui vẻ chỉnh lại lời cô nói.

Rạng sáng đã là sang ngày mới rồi, anh nói không sai. Phùng Nhất Nhất

không để tâm, cười rồi tắt đèn, đóng cửa đi ra ngoài.

Ngủ ở một nơi xa lạ, với tính cách cảnh giác cao như Phùng Nhất Nhất,

hẳn là sẽ không ngủ được sâu giấc. Nhưng tiếc là buổi tối cô lại uống nửa ly
rượu vang, lại bị Tạ Gia Thụ giày vò một trận, quả thật là mệt nhoài. Sau
khi rửa mặt, lên giường, cô gối đầu lên gối rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô thấy căn nhà bị cháy, nóng nực vô cùng. Cô ra sức

chạy trong đống lửa, nhưng vắt kiệt sức lực mà vẫn không thể sải được
bước lớn. Mắt thấy ngọn lửa cháy xém, lòng cô vô cùng sốt ruột, tuyệt
vọng. Cô khốn đốn vùng vẫy rồi tỉnh lại.

Phùng Nhất Nhất mở mắt nhìn trần nhà tối đen, đang muốn thở dài một

tiếng thì bên ngực lập tức truyền đến một cảm giác kỳ lạ, nóng nóng mà tê
dại… Cô hét thất thanh chói tai, người vào ngực cô lại rất vui vẻ, hít sâu
một hơi.

Phùng Nhất Nhất lấy hết sức đẩy anh ra, nhưng lại mặc áo phông của anh

đi ngủ, rộng thùng thình, vừa vặn cho anh chui đầu vào, dù cô có đẩy thế
nào đi chăng nữa thì anh vẫn chui trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.