HOÀI NIỆM - Trang 172

Giọng nói của anh truyền ra từ lồng ngực, trầm thấp , lay động Phùng

Nhất Nhất.

Nhất Phàm đã về trường, tối nay không có ai ở nhà, nếu cô không về…

hẳn là cũng chẳng có ai quan tâm.

Phùng Nhất Nhất nhắm mắt lại, tựa vào ngực anh.

Cô đã không về như mong muốn của anh. Anh lại bắt đầu giả bộ, lúc thì

chau mày ra sức kêu đau đầu, nắm lên đùi để cô mát xa, lúc lại hưng phấn
chạy vào nhà tắm, xắn tay áo đích thân cọ rửa bồn tắm cho cô, còn mặt dày
mày dạn mời cô cùng mình tắm.

Nửa đêm, anh cứ nhảy tưng tưng khắp phòng, Phùng Nhất Nhất bị anh

làm phiền đến độ đầu óc muốn nổ tung, hận không thể trói anh lại rồi đánh
cho một trận. Khó khăn lắm mới dàn xếp ổn thỏa, cô lại nhớ ra anh còn
chưa ăn tối, thế là lại đi làm qua quýt cho anh bát mỳ. Trong tủ lạnh của anh
không có đồ ăn gì cả, chỉ có thể đập hai quả trứng gà vào trong đó.

Tạ Gia Thụ ăn hết sạch sẽ, một ngụm nước mỳ cũng chẳng còn.

Sau đó, Phùng Nhất Nhất đẩy anh đi tắm. Trong thời gian này, cô đã từ

chối lời mời dụ dỗ mà anh cố tình hoặc vô ý… giày vò đến rạng sáng, cũng
coi như đuổi được anh về phòng đi ngủ.

Tạ Gia Thụ mang theo mái tóc vẫn còn nhỏ nước xuống sàn, chân trần

đứng ở cửa phòng, dán chặt vào cửa, bắt cô phải ở bên cạnh anh một lát
mới có thể ngủ. Phùng Nhất Nhất thu dọn qua nhà bếp và phòng tắm giúp
anh, rồi vào ngồi xuống bên anh.

Anh khăng khăng nhường cô phòng ngủ chính, còn mình ngủ ở phòng

dành cho khách, gối và chăn đều mới tinh. Tạ đại thiếu gia có dung mạo
anh tuấn đệ nhất thành phố G nằm trong chăn sợi tơ tằm màu trắng, nhắm
mắt hưởng thụ đãi ngộ được Phùng Nhất Nhất lau tóc giúp mình.

Anh chê máy sấy tóc ồn, không chịu sấy khô, Phùng Nhất Nhất chỉ có

thể lấy khăn khô lau từng chút một. Anh đang lặng yên như đã ngủ say, lúc
này bỗng động đậy, từ từ khom người dán lấy, đưa tay ôm lấy eo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.