HOÀI NIỆM - Trang 192

chắc chắn sẽ bị đánh”.

Tạ Gia Thụ thở dài, “Bà ấy là mẹ đẻ của em sao? Sao cứ như dì ghẻ của

cô bé Lọ Lem thế?”.

Phùng Nhất Nhất chọc tay vào cơ ngực săn chắc của anh, “Là dì ghẻ của

cô bé Lọ Lem còn tốt, hoàng tử sẽ đến cứu em”.

Cô lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ. Tạ Gia Thụ hỏi, “Em nói gì?”.

“Không có gì, ngủ thôi”.

Hai người ôm lấy nhau ngủ một đêm.

Sáng ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất đang rửa mặt trong phòng tắm.

Cửa vừa mở Tạ Gia Thụ lảo đảo bước vào, đầu tóc bù xù, bộ dạng ngái ngủ,
không thể nhận ra đây chính là vị sếp của F. D tiếng tăm lẫy lừng.

Anh nghênh ngang bước vào, nâng nắp bồn cầu lên, ngang nhiên đứng

vững vàng.

Thấy Phùng Nhất Nhất nhìn mình trong gương, anh nở nụ cười ngả

ngớn… “tiểu ma vương” ngạo nghễ, ưỡn ngực, vênh mặt.

Phùng Nhất Nhất không thèm đếm xỉa đến tên dở hơi đó, vùi đầu rửa

mặt.

Canh gà ác hầm sau một đêm đã nhừ, thơm lừng nức mũi. Phùng Nhất

Nhất lấy nước canh gà để nấu cháo, mỗi người một bát cháo, một đùi gà.

Nếu không phải Tạ Gia Thụ nhất quyết để da gà vào bát cô thì bữa sáng

này vẫn được coi là vui vẻ.

Tạ Gia Thụ rất vui sướng, đích thân đưa Phùng Nhất Nhất không mấy

vui vẻ đến công ty. Có lẽ là tối qua ngủ nghỉ đàng hoàng, trạng thái tinh
thần của Phùng Nhất Nhất tốt hơn hôm qua rất nhiều, tốt đến mức cô quên
béng chuyện tối hôm qua không về nhà. Buổi tối tan làm, cô hớn hở chạy
về, vừa đảy cửa bước vào, chào đón cô là một đống quần áo đạp vào mặt.
Cô bị ném đồ vào mặt, sửng sốt hét lên một tiếng, “Mẹ? !”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.