HOÀI NIỆM - Trang 240

Tiếng khóc khiến màng tai và trái tim người ta đau buốt đến dữ dội. Tạ

Gia Thụ thẳng người dậy, những phập phông nơi lồng ngực anh còn dữ dội
hơn cả tiếng khóc gào của cô.

“Chia tay… hừ, em đừng có mơ!” , anh vừa thở gấp vừa cười, “Lần này

không tới phiên em kêu dừng đâu!”.

Phùng Nhất Nhất khóc đến kiệt quệ, không còn sức lực cãi lại anh. Cô

nhắm mắt, khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng đó trông thảm hại vô cùng.

Tạ Gia Thụ cắn răng ôm chầm lấy cô.

“Em đâm vào bức tường nào rồi hả? Quay đầu gì hả? Phùng Nhất Nhất,

tôi đã làm gì em rồi hả?”.

Nóng rát trước ngực khiến Phùng Nhất Nhất vừa đau vừa nhói. Môi cô

đã tê dại không còn cảm giác, rã rời, để anh ép cô vào lòng. Giọng nói của
cô như âm hồn phảng phất, “Em không muốn… liên lụy đến anh, anh cũng
đừng liên lụy đến em, được không?”.

Nếu anh đã có đường rộng bằng phẳng cần đi, em không muốn trở thành

vật cản ngáng chân anh.

Còn em đã điên cuồng vì yêu một lần, một lần trong đời là đủ rồi, sau

này em sẽ sống một cuộc sống an nhàn, bình thản, vô vị của riêng em.

Tạ Gia Thụ… tạm biệt.

Tạ Gia Thụ về phòng ngủ, mặc bừa một chiếc quần. Lúc mặc quần áo,

anh còn sa sầm mặt mày, giật phăng một chiếc áo khoác ngoài xuống, trở lại
phòng ăn, khoác lên người người còn đang đờ đẫn, bọc cô lại rồi vác lên
vai.

Phùng Nhất Nhất cảm thấy phần dạ dày của mình đang chống lên vai

anh, khó chịu nói, “Anh bỏ em xuống, em tự đi”.

Tạ Gia Thụ không ngó ngàng đến cô.

“Anh định đi đâu?” , Phùng Nhất Nhất không nhịn được hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.