HOÀI NIỆM - Trang 247

Tạ Gia Thụ bị mắng đương nhiên rất khó chịu! Nhưng cũng quen rồi,

anh buồn bực bưng bát canh lên, chẳng nói chẳng rằng lấy thìa múc trứng.

Tạ Gia Vân thấy anh giả chết, lại càng tức giận, bực mình lên giọng,

“Chê khó nuốt thì cậu đừng ăn nữa! Bên ngoài nơi nào không có chỗ cho
cậu ăn cơm? Sao phải về nhà tìm tôi rước khó chịu vào người làm gì hả?”.

Tạ Gia Thụ như bị kích thích, buông tay, nặng nề đặt bát canh xuống,

Canh hoa trứng tảo tía sóng cả ra ngoài khiến nửa chiếc khăn trải bị ướt.

Thật ra, Tạ Gia Vân là chị cả mà như mẹ. Hơn hai mươi năm qua cô luôn

đối xử với em trai mình bằng thái độ này. Ngay cả Diệp Kỳ Viễn cũng đã
quen, huống hồ là người có thể chất M chán sống thích bị ngược đãi như Tạ
Gia Thụ. Chị gái anh không mắng đến nước này thì không xong với anh.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì sao, anh lại phản kháng gay gắt như vậy,
nhất thời, mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ.

Diệp Kỳ Viễn phản ứng đầu tiên, thấy thần sắc của Tạ Gia Thụ là biết

ngay cậu em vợ này không vui thật rồi, vội vàng cười giảng hòa, “Hai chị
em em không gặp nhau thì ngày ngày nhắc tới nhắc lui, khó khăn lắm ăn
bữa cơm thì lại cãi nhau”.

Tạ Gia Vân dạy em trai từ nhỏ, đừng nói là đấu khẩu, số lần đánh nhau

cũng không đếm xuể. Lần đầu tiên bị em trai đáp lại gay gắt thế này, cô
hoàn toàn kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi ngơ ngẩn ra đó.

Còn Tạ Gia Thụ chỉ cụp mắt, lấy khăn ăn chậm rãi lau canh rớt ở trên

tay. Một lát sau, anh hờ hững đứng dậy bỏ đi.

Tiếng đóng cửa truyền lại, Tạ Gia Vân mới bừng tỉnh từ trong giấc

mộng, quay mặt hỏi chồng, “Nó… làm sao vậy?”.

Diệp Kỳ Viễn cũng không biết phải nói sao, an ủi vợ, “Không phải cậu

ấy luôn như vậy sao? Sáng nắng, chiều mưa, tối đong đưa triều cường. Trái
lại là em ấy, đừng có lấy làm lạ như vậy”.

Tạ Gia Vân ngẫm nghĩ… cũng phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.