HOÀI NIỆM - Trang 25

mình trong quá khứ, cô mới biết, cô hoài niệm khoảng thời gian của ngày
xưa ấy đến nhường nào.

Phải chăng những vui vẻ của cả một đời đã dùng cạn cho những tháng

ngày xa xưa ấy? Nếu không, tại sao từ sau khi tạm biệt anh tới giờ, cô lại
không còn vui vẻ như trước nữa?

Buổi sáng thức giấc, nửa bên gối nằm đã ướt đẫm.

Phùng Nhất Nhất nhắm nghiền mắt lại, cô không muốn mở mắt ra, ngón

tay đặt trên gối ướt lạnh, chẳng có cách nào lột tả cảm xúc trong lòng cô lúc
này. Tiếng cười nói của thân bên ngoài mỗi lúc một giòn vang, dù cách một
gian phòng, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một. Cô ôm chăn ngồi dậy,
thẫn thờ một hồi ở tren giường rồi lắc đầu, những mong xua tan đi bóng
hình của người trong giấc mơ đêm qua.

Tết đến, có nhiều người trong nhà, mẹ Phùng không quan tâm được đến

việc ăn uống của Phùng Nhất Nhất nên thông thường cô phải tự mình tìm
cái ăn. Nhưng hôm nay, vừa mở cửa ra, cô đang dán người vào tường chuẩn
bị chuồn vào nhà bếp thì bỗng bị gọi giật lại, “Ôi chao! Nhất Nhất của
chúng ta dậy rồi!”.

Giọng điệu nhiệt tình, dịu dàng bất thường này của mẹ Phùng khiến

Phùng Nhất Nhất rung mình, cơ thể đang dán vào tường bỗng quay đầu,
nhìn mọi người bằng ánh mắt tò mò. Đợi đến khi cô nhìn rõ người đang
được các dì, các cô vây xung quanh là ai, bỗng ngây ra như phỗng, “Thẩm
Hiên? !”.

Sao anh ấy lại ở đây? !

Chiếc sô pha được thiết kế cho bốn người ngồi giờ đã nhét đầy tám

người, trước sau ohair trái đều là đoàn người vây xem. Bác sĩ Thẩm vẫn giữ
nụ cười thuần khiết, dịu dàng, “Em dậy rồi!”.

Phùng Nhất Nhất giật mình, không biết phải nói sao.

Giọng điệu của anh ấy… có gì đó không ổn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.