HOÀI NIỆM - Trang 27

biết ngày nào sẽ phát tác rồi chết đi…Tử Thời không chịu nổi nên đã giới
thiệt bác sĩ có y thuật tỉ mỉ là Thẩm Hiên cho cô.

Nhát gan, sợ chết là tật xấu từ nhỏ của Phùng Nhất Nhất. Trước khi quen

biết Thẩm Hiên, cô rất chịu khó chạy tới chạy lui trong bệnh viện, bây giờ
anh lại nói như thể cô cố ý giả bệnh để đến quyến rũ anh vậy.

“Cái đó” , Phùng Nhất Nhất cảm thấy không được tự nhiên, chỉ mong

sao mau chóng nói cho rõ ràng, “Hôm nay anh đến tìm em có việc gì à?”.

Thẩm Hiên nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, lấp lánh ý cười.

Phùng Nhất Nhất bị anh nhìn có chút lúng túng bèn ngoảnh đầu nhìn ra

ngoài cửa xe.

Thẩm Hiên chậm rãi “ừm” một tiếng, “Đến chúc tết gia đình, tiện thể

muốn nói chuyện với em”.

Người đàn ông này có tướng mạo, có khí chất, chỉ tùy ý dựa lưng vào đó

thôi cũng đã tỏa sáng rồi. Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa được chăm sóc cẩn
thận, tay của nah rất đẹp, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, chốc chốc lại
gõ gõ, khiến trái tim Phùng Nhất Nhất loạn nhịp.

Cô đang hoài nghi phải chăng mình đã động lòng?

“Tết Nguyên tiêu cùng anh về nhà ăn cơm đi, mọi người trong nhà anh

đều có mặt cả” , Thẩm Hiên dịu dàng nói, còn nghoảnh đầu lại cười với cô.

Phùng Nhất Nhất thầm nghĩ: Lại nữa rồi!

“Chẳng phải hôm đó em đã nói rõ ràng trong tin nhắn rồi sao? Tết

Nguyên tiêu em có dự định khác rồi.”

“Vậy thì sớm hơn một ngày, hoặc là sau đó một ngày? Hay ngày nào em

rảnh?” , Thẩm Hiên vẫn nở nụ cười trên môi, dáng vẻ vô cùng thong dong.

Phùng Nhất Nhất ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không

muốn đi. Thẩm Hiên, hai chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.