HOÀI NIỆM - Trang 29

Phùng Nhất Nhất thật muốn tung quyền đánh ngất tên nhãi này, sau đó

lại tung quyền đánh ngất chính mình!

‘Em vào trước đây, anh chị cứ từ từ nói chuyện nhé!” , Phùng Nhất Phàm

ném cho bà chị mình ánh mắt khích lệ, “Về muộn chút cũng không sao đâu,
enm sẽ nói với bố mẹ”.

Giờ phút này, Phùng Nhất Nhất hoàn toàn không thốt nên lời, ngay cả

lực đưa tay ra để đánh Phùng Nhất Phàm cũng không có. Tay cô co chặt
trong tay áo, nhưng lại quên mất đây là áo của Thẩm Hiên, hơi thở của anh
bỗng chốc phả đầy trong khoang mũi của cô.

Thật đau đầu mà… mắt cô cũng đã nhắm tịt.

Phùng Nhất Phàm nói xong, quay đầu bỏ đi thật!

Cô nàng này, từ khi anh quen biết cô tới giờ, lúc này như đã biến thành

một con người khác vậy, nhưng vẫn rất thú vị!

“Được rồi, em đừng ngại ngùng nữa” , Thẩm Hiên cũng không muốn cô

quá mất tự nhiê, dịu dàng nói, “Là anh không tốt, anh không nói rõ với em
sớm hơn. Thật ra, anh luôn cảm thấy em là một cô gái tốt, em tình nguyện
làm bạn với anh nhiều năm như vậy, chắc cũng không ghét bỏ gì anh. Vừa
rồi, em cũng đã nói anh rất tốt. Mấy năm nay chúng ta đều rất tốt, chi bằng
chúng ta thử xem thế nào? Dù sao thì cũng đã nói đến nước này rồi, vờ như
không có chuyện gì xảy ra là không thể!”.

Anh đã thẳng thắn như vậy, nỗi xấu hổ và giận dữ đến muốn chết của

Phùng Nhất Nhấtcũng dịu đi phần nào, trong lòng cô bỗng dâng lên một sự
do dự chưa từng có, tựa như đang đứng ở ngã rẽ, không biết nên làm thế
nào mới phải. Cô từ từ quay đàu, lén nhìn sắc mặt Thẩm Hiên.

Mặc dù khi miêu tả về diện mạo của Phùng Nhất Nhấttừ thường dùng

nhất là “bình thường” , nhưng cô gái với ngũ quan cân đối, thuần khiết, lại
bởi ngại ngùng mà ửng hồng hai má, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước,
trong không gian nhỏ bé của chiếc xe ấm áp ngày tuyết rơi này lại hợp khẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.