HOÀI NIỆM - Trang 254

loang lổ, không ít vết thương nhỏ bị rạch còn đang chảy máu, các đốt ngón
tay bên trái vừa đỏ vừa sưng.

Tạ Ga Thụ nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Tay của anh làm sao vậy?”.

Ánh mắt của Thẩm Hiên dán chặt vào phía Từ Thừa Kiêu, nói ngắn gọn,

“Tên Tào Viễn Hàng kia cứ ngủ nướng không chịu dậy, chẳng phải là tôi
đang vội sao? Nên đã vặn chuông báo thức cho hắn”.

Tạ Gia Thụ im lặng, đưa tay vỗ vai Thẩm Hiên, sức lực của tình hữu

nghị hiếm có.

Hình ảnh được thiết bị giám sát lịch trình trong xe hạng sang ghi lại rất

rõ nét. Phùng Nhất Nhất khoác một chiếc áo khoác nam từ cổng chính bệnh
viện đi ra ngoài. Một chiếc taxi lóe đèn báo hiệu xe trống, từ từ chạy về
phía cô. Cô nhìn thấy, vẫy tay bắt xe. Xe dừng lại, cô ngồi vào ghế sau, rồi
xe lái đi.

May mắn là, ống kính máy quay này ngắn hơn so với camera trong bệnh

viện nên chụp được gương mặt nghiêng của tài xế trong xe.

Nhân viên phân tích kỹ thuật bên Từ Thừa Kiêu đã chạy tới bệnh viện,

lúc này đang lấy ra hình ảnh khuôn mặt nghiêng của tên tài xế. Lúc phóng
to hình ảnh theo quy cách nhất định, vừa vặn dừng ở giây Phùng Nhất Nhất
khom lưng lên xe. Thật ra hình ảnh rất mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm gì
nhưng Tạ Gia Thụ lại cảm thấy mình nhìn rất rõ ràng. Tại giây phút chớp
nhoáng đó, biểu cảm trên mặt Phùng Nhất Nhất có mệt mỏi, mất mát, bất
lực, đau lòng… Những biểu cảm kia cộng với việc cô mất tích đã trở thành
một vật thể cứng rắn sáng rõ, đâm vào lòng anh.

Sắp đau chết mất thôi! Tạ Gia Thụ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.

Thịnh Thừa Quang đã chạy đến phòng Giám sát và Điều khiển của bệnh

viện. Anh không dám kinh động đến cô vợ đang mang thai ở nhà, nhưng đã
bỏ mọi việc để chạy đến đây.

Anh đi đến bên Tạ Gia Thụ đang cúi đầu, vỗ nhẹ lên vai Tạ Gia Thụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.