HOÀI NIỆM - Trang 298

“Không cần đâu, thật sự không cần!” , Phùng Nhất Nhất từ chối, đứng

dậy, “Xin lỗi, quả thật là tôi phải ra ngoài rồi.”

“Cô Phùng!” , Tạ Gia Vân cũng đứng dậy.

Phùng Nhất Nhất đi đến bên cửa, bước chân khựng lại.

Cô không quay người lại, nói, “Tôi không biết chị có mục đích gì, cũng

không đoán được chị nói những lời này là vì bản thân chị, vì Tạ Gia Thụ,
hay thật sự là vì tôi. Nhưng quả thật là tôi không cần chị làm gì cho tôi cả.
Trước kia, tôi làm mọi thứ không phải vì lòng cảm kích của chị. Bây giờ,
tôi cũng không cần sự giúp đỡ của chị. Chuyện giữa tôi và Tạ Gia Thụ... tôi
sẽ nói với anh ấy.”

Trước khi Phùng Nhất Nhất trở về phòng phẫu thuật, mẹ Phùng tâm tình

kích động đã bị cha Phùng và Phùng Nhất Phàm đưa về nhà, nghe nói Trịnh
Phiên Phiên cũng theo về Phùng gia.

Tử Thời ngồi trên ghế dài trước phòng phẫu thuật, ôm cái bụng mới hơi

nhô, vẫy tay với Phùng Nhất Nhất. Phùng Nhất Nhất qua đó ngồi xuống, Tử
Thời nhỏ giọng nói với cô ngọn nguồn, “... Thịnh Thừa Quang nói, hình
như Phiên Phiên thích Nhất Phàm rồi.”

Phùng Nhất Nhất ngẩn người một hồi, đau đầu nâng tay bụm lấy trán

mình.

Lúc này, Tạ Gia Vân cũng đi ra. Khi đi qua hai người họ, cô gật đầu với

Thịnh Thừa Quang đang đứng sau Tử Thời, sau đó ngồi xuống một chiếc
ghế dài cách đó không xa.

Tử Thời nhìn Tạ Gia Vân, càng nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi chị ấy nói gì với

cậu thế?”

Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Không biết rốt cuộc chị ấy có ý gì... chị ấy

nói chị ấy cảm ơn tớ, nợ tớ một lần. Còn hỏi tớ có muốn chị ấy giúp đỡ giải
thích với Tạ Gia Thụ chuyện trước đây không!”

“Có lẽ là thật sự cảm thấy có lỗi, Thịnh Thừa Quang nói chị ấy rất

thương Tạ Gia Thụ” , nhưng Tử Thời lại vẫn có chút e dè Tạ Gia Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.