HOÀI NIỆM - Trang 310

Đó chính là bàn tay của bác sĩ ngoại khoa đấy! Thời gian này, Thẩm

Hiên không thể thực hiện mấy ca phẫu thuật được rồi.

Từ lúc quay về đến giờ, Phùng Nhất Nhất chỉ quay quanh Tạ Gia Thụ,

lúc này mới nhớ tới việc cảm ơn Thẩm Hiên, nhất thời trong lòng áy náy
không thôi. Đương nhiên là Thẩm Hiên nhìn ra được tâm ý của cô, chẳng
những thế, anh còn cố ý giơ tay, tiếc nuối thở dài, “Hiện tại em biết rồi chứ?
Lúc Tạ Gia Thụ cứu em, chiêu tay không đập vỡ cửa kính thủy tinh là bắt
chước anh đấy”.

Anh cố ý đùa giỡn, nhưng Phùng Nhất Nhất lại chẳng thể cười nổi.

Thẩm Hiên cũng gượng gạo, bỗng chốc, cả hai không biết nói gì, biểu

cảm của anh cũng trầm xuống, cụp mắt nhìn xuống đất.

“Được rồi, quay về đi, một lát mà không thấy em đâu, cậu ta lại hét toáng

lên cho mà xem... Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là em.”

Phùng Nhất Nhất không phủ nhận, chỉ chân thành cảm ơn Thẩm Hiên

một lần nữa.

Cô khách sáo như vậy khiến lòng Thẩm Hiên càng chua chát. Anh không

biết vì sao mình lại đứng đợi cô ở đây, biết rõ lúc này, đầu óc cô chỉ ngập
tràn hình ảnh Tạ Gia Thụ, không có thời gian và cũng chẳng có tâm tư dành
cho anh.

Hơn nữa, rõ ràng, anh thừa nhận bản thân không yêu điên cuồng như họ,

thậm chí giống như Tạ Gia Thụ nói, tình cảm mà anh dành cho Phùng Nhất
Nhất có lẽ không xứng được gọi là yêu... Vậy thì rốt cuộc là vì điều gì đây?
Vừa nghe y tá nói bạn gái của bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt đến chỗ
y tá trưởng, rút kim truyền dịch xong, anh liền chạy đến đợi cô.

Lẽ nào là vì cô nên mới huýt sáo, giống như điều anh từng làm khi cánh

cửa tình yêu được hé mở ra ở rất nhiều năm về trước? Lẽ nào là vì muốn cô
phải cảm ơn mình? Vậy tại sao không khoe mu bàn tay đầy lỗ kim châm
vẫn còn tím xanh trong túi áo ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.