HOÀI NIỆM - Trang 32

Hiên ra kể cho bà nghe, “…Mẹ, con cảm thấy anh ấy không thích con như
vậy đâu”.

Mẹ Phùng nghe câu ” Mấy đời nhà anh ấy đều làm bác sĩ” , “Anh ấy là

viện trưởng” đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ lăm srooif, bỗng nghe thấy
những lời này của cô, lập tức phản bác, “Nó đã nói là thử xem thế nào,
không phải là đã thích rồi sao? Nếu không với điều kiện như của nó, ai mà
chẳng muốn cùng nó thử chứ?” , mẹ Phùng khua tay một cách quả quyết,
“Thử đi! Nghiêm túc thử! Tôi cảnh cáo cô! Cô đừng có mà làm cao, bỏ lỡ
cơ hội này là không còn cơ hội nào khác nữa đâu, đến lúc đó xem tôi xử lý
cô thế nào!”.

“Nhưng mà… trước kia anh ấy từng thích một người bạn của con” ,

Phùng Nhất Nhất quyết nói đến cùng, hy vọng nhận được sự đồng cảm
cùng ủng hộ của mẹ.

“Vậy tại sao nó không thành đôi với bạn của cô?” , mẹ Phùng nói bằng

giọng khinh khỉnh, cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Phùng Nhất Nhất nhìn mẹ mình, vẻ mặt rối rắm.

Mẹ Phùng có chút cảm động trước vẻ đáng thương ấy, vỗ vỗ mặt cô,

hiếm khi tận tình khuyên bảo, “Cô gái à, hai người sống với nhau không có
nhiều cái thích hay không thích thế đâu. Buổi sáng, con mở mắt ra, ăn uống
vệ sinh cá nhân, ăn ngon mặc ấm chơi vui vẻ, còn gì nữa? Nếu con muốn
yêu đương, đương nhiên phải tìm người con thích. Nhưng con đã ngần này
tuổi rồi, điều mà con gả cho là những ngày tháng sau này, chứ không phải là
thứ mà con thích”.

Phùng Nhất Nhất im lặng.

Mẹ Phùng sợ đầu óc cô có vấn đề, thật sự làm cao với Thẩm Hiên, vội

quyết định, “Tối Mười lăm gọi Thẩm Hiên đến nhà ăn cơm, hôm nay đông
người nên không tiếp đãi nó chu đáo được”.

Phùng Nhất Nhất từ chối theo bản năng, “Anh ấy bảo con Mười lăm này

đến nhà anh ấy dùng cơm, người nhà anh ấy đều có mặt ở đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.