HOÀI NIỆM - Trang 346

Phùng Nhất Nhất lặng lẽ cúi đầu nhìn điện thoại.

“Anh đã hiểu ý em muốn rời đi rồi.”

“Em muốn chia tay, vậy thì chúng ta chia tay đi.”

Anh gửi đến liên tiếp hai tin nhắn, thời gian cách nhau rất ngắn, có thể

tưởng tượng ra dáng vẻ anh bấm phím điện thoại vội vã, ánh sáng màn hình
chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, nhất định là mặt anh không hề có
biểu cảm gì.

Trái tim bị bóp nghẹt của Phùng Nhất Nhất hoàn toàn vỡ vụn.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không có tư cách đau lòng.

Cô lặng lẽ ngồi đó, không biết bao lâu sau, điện thoại nắm chặt trong tay

bỗng đổ chuông.

Sau khi nhận điện thoại, hai người hai phía đều không lập tức lên tiếng,

ngay cả tiếng “A lô” cũng không, trong điện thoại chỉ có từng nhịp thở của
cả hai.

“Đến bên cửa sổ phòng em một lát” , một lát sau, Tạ Gia Thụ bình thản

nói.

Thật ra, Phùng Nhất Nhất vẫn luôn đứng bên cửa sổ, cô dùng tay còn lại

lau mặt, sau đó từ từ mở cửa sổ.

Bên cây ngô đồng dưới lầu, Tạ Gia Thụ khoác lên mình bóng chiều tà

đứng bên xe, tay cầm điện thoại, từ xa nhìn về phía cô.

Anh nói, “Anh sẽ không giống như ba năm trước mà đi Mỹ nữa, sẽ

không để bản thân đói đến dạ dày xuất huyết nữa, em không cần lo lắng!”.

Phùng Nhất Nhất nghe giọng nói của anh, cảm thấy giọng nói ấy thật mơ

hồ, như vọng lại từ rất xa, rất xa, nhưng rất gần, rất gần.

“Em muốn sống cuộc sống không có anh, vậy thì hãy quên anh đi, chúc

em nói được làm được!” , khoảng cách xa như vậy, nhưng gió lại đưa giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.