HOÀI NIỆM - Trang 353

Ăn một miếng, cô ngẩng đầu lên, dưới lầu, một chiếc xe màu đen đập

vào tầm mắt, trong lòng cô đang khiển trách nguyên nhân mình nấu bát mỳ
này thì chợt thất thần.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Phùng Nhất Nhất thức dậy, nhìn thấy hai

bóng mờ chói lọi dưới mắt mình trong gương, cô thở dài một tiếng rồi quyết
định trang điểm nhẹ nhàng.

Trên đường đến công ty, cô nhận được tin nhắn của Đàm Tường: “Có

phải là não của ông chủ có vấn đề rồi hay không? Một cuộc vận hành thử
bình thường mà phải vội vàng kêu anh về làm để làm gì? Hại anh một mình
ở công ty suốt cả đêm”.

Phùng Nhất Nhất trả lời: “Công việc khó tránh có lúc không được thuận

theo ý mình, đừng để tâm quá, qua rồi là tốt rồi”.

Đàm Tường rõ ràng không vui: “Anh biết. Cho nên anh không phàn nàn

với cấp trên, anh đang kể khổ với bạn gái mình”.

Đúng lúc Phùng Nhất Nhất tới công ty, cô liền nhét điện thoại vào túi,

không có thời gian trả lời lại. Bận rộn xong một vòng, phát hiện anh ta lại
gửi tin nhắn đến, thái độ thành khẩn xin lỗi: “... Anh thức đêm mệt quá, tâm
tình không tốt, anh không nên nóng nảy với em, em đừng giận anh...”.

Hồi đầu, khi Phùng Nhất Nhất mới quen Đàm Tường, nghe người trong

công ty khen ngợi người này tính tình tốt, biết nhẫn nhịn, nhưng thường thì
phàn nàn xong sẽ ổn rất nhanh thôi. Lúc dỗ dành Phùng Nhất Nhất, dù
không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng thái độ của Đàm Tường rất chân
thành. Phùng Nhất Nhất cảm thấy một người đàn ông có thể làm được như
vậy đã rất hiếm rồi, cô rất hài lòng.

Cô vừa trả lời tin nhắn vừa đi về văn phòng, cô gái cùng đường đi theo

thò đầu ra nói, “Xem ra hôm nay tâm tình của tổ trưởng đại nhân rất tốt ạ!”.

Phùng Nhất Nhất cười hỏi vặn lại, “Cô không hy vọng tâm tình tôi tốt

sao? Tâm tình tôi không tốt sẽ buông lời giáo huấn mọi người đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.