HOÀI NIỆM - Trang 40

Cô khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ. Rõ ràng trước đó một giây, dốc lối

ra còn không có lấy một bóng người, mà chẳng hiểu sao lúc này lại đột
nhiên xuất hiện một chiếc xe ngay trước mặt. Phùng Nhất Nhất hốt hoảng,
cuống cuồng phanh lại nhưng vẫn đâm sầm vào chiếc xe kia.

Chiếc xe bị đâm vững vàng dừng lại. Một giây sau, cưa bên ghế lái và

cửa ghế phụ mở toang, người phía trước chạy vội về phía sau, anh ta sốt
sắng ngó vào bên trong rồi hét gì đó. Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc Phùng
Nhất Nhất đã hoàn toàn hoảng loạn, tiếng ong ong, vù vù ầm ĩ bên tai, hai
tay cô tê dại, đầu óc quay mòng mòng, cố nhớ lại xem chiếc xe này từ đâu
ra, rốt cuộc cô đâm vào nó như thế nào… Một người từ ghế ngồi phía sau
bước xuống đi đến bên cô.

Cánh cửa xe bị đẩy manh, Phùng Nhất Nhất cảm thấy rờn rợn bên người,

đờ đẫn quay mặt sang. Trong bãi đỗ xe u ám dưới tầng, đôi mắt Tạ Gia Thụ
như vì sao tỏa sáng trên bầu trời xa khiến Phùng Nhất Nhất đầu váng mắt
hoa.

“Phùng Nhất Nhất” , giọng nói của anh như ánh sao, lạnh lẽo mà đẹp đẽ,

“Chiêu bài em dùng để quyến rũ đàn ông vẫn tệ như trước”.

Phùng Nhất Nhất thẫn thờ nhìn anh.

Tạ Gia Thụ! Khóe miệng cô cứng ngắc không thể thốt nên lời, nhưng

trong lòng đang lặp đi lặp lại câu hỏi: Là anh thật sao? Không phải là anh
đúng không? Không phải là anh đã trở về!

Dưới này vừa xảy ra chuyện đã có người thông báo lên trên, Thịnh Thừa

Quang vội vàng chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng liền sáng tỏ.
Anh bước đến hỏi Phùng Nhất Nhất đang ngồi trong xe, “Em không sao
chứ?”.

Phùng Nhất Nhất không phụ sự mong đợi, ngây ra như phỗng.

Thịnh Thừa Quang đứng thẳng lên, thở dài với người đang trưng ra vẻ

mặt lạnh tanh kia, “Cậu biết thừa cô ấy là người nhát gan, làm cái gì vậy
hả? Mới đầu năm mới, hai người cũng đã nhiều năm không gặp nhau rồi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.