Vừa xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ đó, Phùng Nhất Nhất đã
biết không hay rồi. Tài xế thấy bọn họ xuống cũng ân cần đi mở cửa xe. Từ
góc cô đứng đưa mắt tới, vừa vặn nhìn thấy người đang vắt chân ngồi ở ghế
sau.
Tạ Gia Thụ để máy tính bảng trên gối, tay đang điều chỉnh đọc gì đó,
không thèm ngẩng đầu nhìn cô.
Phùng Nhất Nhất bỗng dừng bước. Phùng Nhất Phàm đã có chuẩn bị từ
sớm, chuyển hành lý lên xe, sau đó quay lại nói với cô, “Quả thật là em có
việc phải báo cáo với anh Gia Thụ dọc đường... Xin lỗi chị!”.
Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ Phùng Nhất Phàm nói được một câu mềm
mỏng? Có thể mang chút áy náy đã là rất hiếm thấy rồi. Phùng Nhất Nhất
lẳng lặng lên xe.
Dọc đường đi, Phùng Nhất Phàm và Tạ Gia Thụ đúng là bận chuyện
công thật. Hai người đàn ông ngồi đối diện, một người dùng máy tính bảng
nhận thư điện tử, soạn thư điện tử, một người ôm máy tính xách tay viết báo
cáo. Thỉnh thoảng, hai người lại trao đổi ý kiến, nhỏ nhẹ, tốc độ rất nhanh.
Hai người đều điển trai, Phùng Nhất Phàm của hiện tại có phần giống Tạ
Gia Thụ thời còn trẻ, nhuệ khí bức người nhuốm đầy giữa hai hàng lông
mày, lúc cậu khẽ cười, có một ánh mắt khinh thường tựa như ngạo nghễ.
Trái lại là Tạ Gia Thụ, hiện giờ anh đã trầm ổn hơn nhiều, dáng vẻ cười
mỉm cũng đĩnh đạc.
Phùng Nhất Nhất nhìn đến say sưa, Phùng Nhất Phàm thỉnh thoảng lại
nhìn sang, tay chọc chọc Tạ Gia Thụ.
Lúc này, Tạ Gia Thụ làm ra vẻ như mới phát hiện ra cô cũng ở trên xe,
ngước mắt lên nhìn.
Phùng Nhất Phàm nhanh trí ngồi trở về vị trí, bộ mặt nghiêm túc, bắt đầu
mười ngón tay như bay.
Tạ Gia Thụ ngồi bên cạnh Phùng Nhất Nhất, cô lại nhìn phong cảnh bên
ngoài cửa xe. Anh cũng nương theo ánh mắt cô, đưa mắt ra bên ngoài, một