HOÀI NIỆM - Trang 434

Ngẫm nghĩ lại, dẫu anh có bao nhiêu yêu thích cũng chỉ có thể cất giữ

trong lòng. Cô chỉ nhớ chuyện anh đẩy cô ngã, ép cô ăn đồ anh cắn dở.

Hiện giờ, lại thêm mấy câu nói như dao đâm vào lòng cô.

Nhưng thực ra, thực ra là lúc đó, Tạ Gia Thụ quá đỗi vui mừng.

Khi Phùng Nhất Nhất nói cô già rồi không đợi nổi nữa, anh thầm nghĩ:

Vậy không phải chỉ còn một lựa chọn là anh thôi hay sao?

Mặc dù không thể trở thành lựa chọn ưu tiên hàng đầu của cô, nhưng

được trở thành một sự lựa chọn là tốt rồi.

Giao nộp đáp án đi, kết quả cuối cùng, cột điền tên vẫn viết tên anh là

được rồi.

Anh vui mừng như thế, rồi lại vì sự vui mừng ấy mà thấy thương bản

thân mình, còn bị đụng chảy máu mũi, đầu óc ong ong, nhất thời nóng vội
nên bộp chộp.

Bây giờ, Tạ Gia Thụ thâm tình nói ra câu này, Phùng Nhất Nhất trầm

lặng, nét mặt giãn ra vài phần. Trái tim Tạ Gia Thụ trở nên ấm áp, đang
định lấy dũng khí mở miệng nói lời xin lỗi thì điện thoại trong tay Phùng
Nhất Nhất bỗng đổ chuông.

Mấy lời đã tới miệng, Tạ Gia Thụ chỉ còn cách tạm thời ngậm lấy.

Phùng Nhất Nhất nhận điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, bèn ngồi sát

về mé cửa. Động tác này khiến Tạ Gia Thụ có dự cảm không ổn, quả nhiên
tiếp theo, anh nghe giọng cô đè thấp, nói với đầu bên kia, “Đúng, em xin
nghỉ rồi... Không, em không ở nhà, em về quê ăn Tết, hiện giờ đã trên
đường cao tốc rồi... Không, anh đừng qua, anh cũng về nhà ăn Tết đi. Gửi
lời chúc năm mới đến cha mẹ anh giúp em!”.

Là Đàm Tường.

Phùng Nhất Nhất sợ Đàm Tường lập tức lái xe đuổi theo, tập trung tinh

thần khuyên nhủ, “... Chúng ta ai về nhà nấy ăn xong cái Tết này đi đã. Đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.