HOÀI NIỆM - Trang 441

chút, khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều. Cô ấy để mặt mộc, chỉ tô ít son lên môi,
xinh đẹp đứng đó. Thời tiết lạnh thế này, bởi có cô ấy mà giống như mùa
xuân.

“Chị! Chị về rồi!” , Trịnh Phiên Phiên đã tỉnh lược từ “Nhất Nhất” , gọi

cô hệt như Phùng Nhất Phàm, rồi nhiệt tình tiến đến ôm cô. Sau khi vào
nhà, cô gái lại ngọt ngào gọi “Bác trai, bác gái!” , sau đó trực tiếp phớt lờ
Tạ Gia Thụ, tiếp tục ngọt ngào cất giọng, “Nhất Phàm!”.

Phùng Nhất Nhất thấy khuôn mặt trắng trẻo, anh tuấn của em trai nhà

mình thoáng nét ửng hồng khả nghi, sau đó lại thấy cậu chau mày, vô cùng
mất kiên nhẫn nói, “Sao em lại chạy đến đây nhanh như vậy hả?”.

Trịnh Phiên Phiên chớp chớp mắt, mặc dù không nói, nhưng ai cũng có

thể nhìn ra được là ý “Bởi vì em nhớ anh mà!”.

Cả gian phòng được cô gái mang đến đầy vị ngọt ngào, ngọt ngào đến

mức khiến người ta sặc sụa.

Phùng Nhất Nhất chuyển ghế đến cho Trịnh Phiên Phiên ngồi, hỏi,

“Phiên Phiên, em ăn cơm chưa?”.

“Em ăn rồi!” , Trịnh Phiên Phiên nói tự nhiên, thoải mái, “Nhưng canh

bác gái nấu ngon vô cùng vô cùng, có thể cho cháu xin một bát không ạ?”.

Mẹ Phùng hiển nhiên không nhiệt tình với Trịnh Phiên Phiên như với Tạ

Gia Thụ, nhưng cũng lập tức nói, “Nhất Phàm, con đi lấy bát đũa đến đây
cho Phiên Phiên”.

Phùng Nhất Phàm không ngẩng đầu.

Phùng Nhất Nhất đang định đứng dậy thì Phùng Nhất Phàm lấy bát canh

của mình đưa đến trước mặt Trịnh Phiên Phiên.

Trịnh Phiên Phiên đương nhiên là dáng vẻ ngọt ngào lập tức bưng lấy,

vui vẻ uống canh.

Phùng Nhất Nhất kinh ngạc! Cha mẹ Phùng vờ như không nhìn thấy, Tạ

Gia Thụ lại nhìn thấy, tay anh còn sờ cằm, như có điều suy nghĩ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.