HOÀI NIỆM - Trang 491

Phùng Nhất Nhất vừa hối hận vừa thấp thỏm nhìn nét mặt của Tạ Gia

Thụ, nhưng lại phát hiện nét mặt của anh có vẻ ngỡ ngàng.

Lòng cô lập tức lắng xuống, vội vàng nói, “Vừa rồi anh nói ăn gì thế?

Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn nhé!”.

Cô muốn lật qua trang khác, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng

Tạ Gia Thụ đã dần lấy lại tinh thần. Còn ăn gì chứ hả? Ai còn đói bụng nữa
hả?

Trong lòng anh bùng nổ bông pháo hoa to tướng.

“Kết hôn?” , Tạ Gia Thụ vắt kiệt năng lực khống chế mới tỏ ra trấn tĩnh

như thường, “Tại sao bỗng nhiên lại muốn kết hôn?”.

Cô đây là có thần giao cách cảm với anh sao?

Nhưng anh chưa kịp mua nhẫn đâu đấy.

Cậu bé trong lòng Tạ Gia Thụ đang tay cầm tay nhảy điệu cuồng hoan,

nhưng Phùng Nhất Nhất bên này lại cúi đầu, chần chừ không lên tiếng,
khuôn mặt chẳng có chút hưng phấn nào.

Dù sao thì Tạ Gia Thụ không còn là người như trước kia nữa, anh dần

bình tĩnh, nhìn bộ dạng của cô, anh vừa nghĩ đã đoán ra, “Có phải bởi vì
bệnh của mẹ em không?”.

Phùng Nhất Nhất không gạt anh, khó khăn gật đầu.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Tạ Gia Thụ lúc này. Giờ phút

này, lòng cô như thiếu đi một tảng đá lớn, gió rầm rầm ào ào ùa vào, lạnh
buốt, “Xin lỗi anh!” , cô nói trong áy náy, “Em không nên như vậy... em sốt
sắng đến choáng váng đầu óc rồi, xin lỗi, Gia Thụ!”.

Tạ Gia Thụ quả thật có chút thất vọng, giống như bị người ta dội cho một

gáo nước lạnh, nhưng anh đã cắt ngang lời xin lỗi của Phùng Nhất Nhất,
giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ, “Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai chúng ta đi
đăng ký”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.