HOÀI NIỆM - Trang 489

Phùng Nhất Nhất mặt mày u buồn bước vào, bà trừng mắt với cô, mượn

cớ đuổi cha Phùng đi.

“Con đừng có bày ra vẻ mặt mẹ đã chết rồi như thế có được không hả?” ,

cha Phùng vừa đi, mẹ Phùng đã trưng ra vẻ mặt chán ghét, “Cũng chỉ có
cha con ngốc, đổi lại là người khác chỉ nhìn một cái là biết mẹ không sống
được bao lâu nữa từ lâu rồi.”

Nước mắt của Phùng Nhất Nhất bỗng tuôn ào ào, đưa tay bụm chặt lấy

miệng.

Mẹ Phùng thấy bộ dạng kia của con gái, rốt cuộc cũng trở nên đau lòng,

thở dài, vỗ vỗ thành giường, “Nào, đến chỗ mẹ!”.

Phùng Nhất Nhất gần như là ngã quỵ, quỳ xuống bên cạnh giường. Cô

soài người lên người mẹ, suy sụp khóc lớn. Không dám phát ra âm thanh,
sợ cha Phùng chú ý, cô vùi đầu vào trong chiếc chăn có mùi thuốc khử
trùng, ôm lấy đùi của mẹ, khóc đến mức toàn thân run rẩy.

Mẹ Phùng chẳng mấy khi dịu dàng vỗ về con gái thế này, trong giọng nói

khó tránh khỏi tiếc nuối, “Năm ngoái, mẹ đã từng nói với con, trước năm ba
mươi tuổi con nhất định phải kết hôn... Mẹ có những một con trai một con
gái cơ, không ngờ lại không được bế ẵm đứa cháu nào”.

“Mẹ... mẹ... mẹ...” , Phùng Nhất Nhất khóc đến mức đầu óc sắp nổ tung,

nỗi sợ hãi và hối hận khiến giờ phút này cô sống không bằng chết.

Sự dịu dàng hiếm có của mẹ Phùng cũng chỉ chống đỡ được bấy nhiêu

đó thôi, một lát sau bà lại bắt đầu chê phiền, đẩy cô con gái đang khóc đến
sắp ngất xỉu ra, không chút dịu dàng nói, “Được rồi, được rồi, con đừng
khóc nữa, có phiền hay không hả? Cho dù con có khóc đến chết đi mẹ cũng
không khỏe lên được đâu!”.

“Mẹ! mẹ!” , Phùng Nhất Nhất đã khóc đến ngờ nghệch, chỉ biết gọi mẹ

trong bi thương đến cùng cực.

Mẹ Phùng vừa bực mình lại vừa buồn cười, chỉ đành xốc cô con gái ngốc

nghếch của mình lên, lau nước mắt cho cô, trước khi cha Phùng trở về sửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.