HOÀI NIỆM - Trang 487

Anh lập tức cho tay vào trong chăn, quấn chăn kín mít, như thể sợ cô sẽ

cho tay vào cưỡng bức mình giở trò lưu manh.

“Vậy bây giờ anh được mấy điểm thế?” , anh chỉ lộ ra cái đầu, giống như

kén tằm, vừa khốn đốn vừa sợ hãi hỏi.

Phùng Nhất Nhất lại đưa tay ra che mắt anh.

“Chín mươi chín!”

Oh yeah! !!

Tạ Gia Thụ ngủ... ngon lành.

Phùng Nhất Nhất thấy vừa mệt mỏi vừa tràn đầy hy vọng về một cuộc

sống hoàn toàn mới trong năm hai mươi chín tuổi.

Hiện tại, Tạ Gia Thụ vô cùng tốt, nhưng ai biết được cảm giác mới mẻ

này sẽ duy trì được bao lâu? Chỉ sợ là ngay cả bản thân anh cũng không có
cách nào đảm bảo.

Công việc bên thành phố H, rốt cuộc có nên vứt bỏ hay không đây?

Nếu quay lại, năm rộng tháng dài, chuyện của cô và Tạ Gia Thụ chắc

chắn sẽ không giấu được. Trước đó, mọi người đều biết cô và Đàm Tường
là một đôi, giờ lại đổi thành Tạ Gia Thụ, không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn
đại đau đầu nhức óc nữa.

Nếu không quay trở lại... Phùng Nhất Nhất thở dài.

Có vẻ như là đáp lại tiếng thở dài của cô, bên trong phòng khách bỗng

truyền đến giọng nói kinh hoàng của cha Phùng, “Ối... ối ối ối! Bà làm sao
vậy? Này? !”.

Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng cha không ổn, vội vàng chạy ra ngoài,

thì nhìn thấy cha Phùng đang khom lưng ôm mẹ Phùng trên sô pha trong
phòng khách. Mẹ Phùng nhắm chặt mắt, một tay thõng xuống nền.

Phùng Nhất Nhất sợ chết khiếp, vội vàng gọi cấp cứu, lại sợ không kịp,

liền gọi điện kêu Phùng Nhất Phàm mau về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.