HOÀI NIỆM - Trang 494

Anh cho em nhiều hơn rất nhiều những thứ em có thể cho anh. Giữa chúng
ta... luôn là thế, em không có dũng khí bằng anh”.

Tạ Gia Thụ nói bằng giọng điệu vô cùng thản nhiên, “Anh là đàn ông

mà! Đương nhiên là phải có dũng khí hơn em rồi!”.

“Anh sẽ mãi tràn trề dũng khí như thế này sao?”

“Anh không biết... Anh không thể hứa hẹn những chuyện không biết về

sau này” , giọng nói của Tạ Gia Thụ nhẹ hơn, ngữ điệu có chút tự giễu, “Em
sợ không? Trước kia em nói em do dự, muốn cân nhắc kỹ lưỡng, hiện giờ
em không có thời gian, cũng chẳng có lựa chọn nào khác nữa rồi. Sau này
em có hối hận không?”.

“Em cũng không biết!” , Phùng Nhất Nhất đã ngưng khóc, sau khi khóc,

đầu óc, trái tim đều thông suốt, ngược lại còn bình tĩnh hơn, “Em không gạt
anh, Gia Thụ, điều em sợ nhất chính là sau này không biết chúng ta sẽ thế
nào!”.

Tạ Gia Thụ cười, cười lớn, “Sợ gì chứ, nghiêm trọng nhất chẳng qua chỉ

là ly hôn thôi mà! Vốn dĩ, nếu anh không đi tìm em, em đã gả cho cái tên
Lý Tường kia rồi, sẽ chẳng có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện đó đâu”.

Phùng Nhất Nhất khẽ “hừ” một tiếng, anh lập tức hỏi, “Có vấn đề gì

sao?”

“Không... không có!” , Phùng Nhất Nhất cọ khuôn mặt ướt nhoẹt vào áo

sơ mi của anh.

Tạ Gia Thụ thỏa mãn vuốt ve mái tóc cô.

Không biết là khóc một trận giải tỏa hết những nỗi lòng, hay là biểu hiện

của anh quá mức lạ thường, Phùng Nhất Nhất an tâm dựa vào lòng anh,
cảm nhận cảm xúc chân thật rằng mình đã có chỗ dựa, cảm giác trước giờ
cô chưa từng có.

Anh nói đúng, tồi tệ nhất có chăng cũng chỉ là ly hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.