HOÀI NIỆM - Trang 581

Phùng Nhất Nhất không phải không xấu hổ. Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy

thẹn thùng, vùi mặt vào tay anh lăn đi lăn lại. Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn
anh, thấy vẻ mặt anh vẫn phảng phất tức giận, nhưng đã tràn đầy xúc động.

Phùng Nhất Nhất lẳng lặng cầu nguyện trong lòng: Thần linh ở trên trời,

xin hãy để con bình an sinh ra đứa bé này! Con muốn được bình an khỏe
mạnh sống trên đời, cùng người đàn ông trước mặt thay phiên bắt nạt lẫn
nhau, nương tựa vào nhau, đi hết cuộc đời này.

Sau này, con chắc chắn sẽ không trách oán vận mệnh bất công, con có

người đàn ông này thương yêu đậm sâu, đã là vận mệnh tuyệt vời nhất rồi!

Mùa thu của thành phố G năm nay đẹp hơn những năm trước nhiều, liên

tiếp nửa tháng đều là trời thu mát mẻ, lá ngô đồng rụng trải một tầng thảm
dày bên đường.

Trong những ngày ý thu nồng đậm nhất ấy, Phùng Nhất Nhất đã sinh mổ

một bé trai nặng ba cân rưỡi tại bệnh viện tư nhân của Thịnh gia.

Đứa bé vừa chào đời đã có thể mở mắt, mái tóc đen nhánh, tay chân khua

khoắng vô cùng mạnh mẽ, tiếng khóc vang dội, khỏe mạnh cực kỳ.

Đứa bé được sinh ra rất thuận lợi, phẫu thuật chưa đầy một tiếng đồng hồ

đã được bế ra ngoài. Y tá trưởng khoa Sản đích thân giao đứa bé cho mẹ
Phùng, người đang đợi ngoài phòng phẫu thuật.

Mẹ Phùng mừng rỡ ôm lấy cháu ngoại, cảm động tới độ nước mắt lăn

thành hàng, khóc lên một tiếng rồi lo lắng hỏi y tá trưởng, “Con gái tôi hiện
giờ thế nào rồi?”.

“Bà Tạ đang tiến hành phẫu thuật loại bỏ u xơ tử cung. Bên trong còn có

Viện trưởng Thẩm nữa ạ, mọi người đừng quá lo lắng, hãy kiên nhẫn chờ
đợi!” , y tá trưởng dịu giọng an ủi.

Cha Phùng ở bên cũng hỏi, “Con rể tôi nhìn thấy thằng bé chưa? Sao nó

không ôm thằng bé ra ngoài?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.