HOÀI NIỆM - Trang 76

Đó là lần đầu tiên trong đời có người cõng Phùng Nhất Nhất. Hồi nhỏ, cô

luôn thấy cha mẹ cõng Nhất Phàm, ngoài miệng không dám nói, nhưng
trong lòng cô ngưỡng mộ biết bao! Đến tận khi đó, cô mới tận hưởng cảm
giác được người khác cõng trên lưng là thế nào.

Đi bộ là việc cần phải làm đến cùng, chịu mệt một bước sẽ tiến đến gần

đích đến hơn một chút. Nhưng nằm bò trên lưng người khác, đôi chân
không cần phải bước đi cũng có thể tiến về phía trước, quang cảnh hai bên
từ từ lướt về phía sau, con người sẽ trở nên thật nhẹ nhõm, trong lòng vô
cùng thỏa mãn. Cảm giác này… hẳn là “ngồi mát ăn bát vàng” ?

Chàng thanh niên Tạ Gia Thụ nhiệt tình thuần khiết chính là người đã

mang đến cho Phùng Nhất Nhất cảm giác “ngồi mát ăn bát vàng” tuyệt vời
như thế.

Đến một độ tuổi nào đó, em sẽ biết những tháng ngày cô đơn lẻ bóng

thật khó khăn biết nhường nào! Dần dần em sẽ phải nếm trải mùi vị của nỗi
cô độc, và rồi thời gian gõ cửa, đánh bại lòng kiêu hãnh trong em.

Ngang qua một giao lộ nào đó, em sẽ cảm nhận được rằng, người có thể

cùng em chuyện trò thâu đêm ngày một ít đi, em cảm thấy chán ghét khi nỗi
cô quạnh cứ bám riết lấy mình, và muốn tìm một người yêu em để gửi gắm
quãng đời còn lại.

Giọng nam trầm ấm, ngân nga.

Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Nhưng khi cô hốt hoảng quay đầu lại nhìn, không phải là chàng thanh

niên Tạ Gia Thụ.

Mà là Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên đang hát: Liệu có bao nhiêu người có thể cùng anh đi hết

chặng đường? Người nguyện cùng anh đi trọn một đời lại càng ít ỏi. Phải
chăng khắc cốt ghi tâm chẳng hề quan trọng đến thế? Cuối cùng thì anh
cũng đợi được em, thật may mắn làm sao khi anh không bỏ cuộc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.