HOÀI NIỆM - Trang 89

Phùng Nhất Nhất cúi đầu thay giày, khàn giọng “ồ” một tiếng rồi vội vã

trở về phòng.

Điện thoại của cô đặt trên đầu giường, không chỉ có cuộc gọi nhỡ của

Thẩm Hiên mà còn có một tin nhắn, được gửi từ hai mươi trước, “Em về
đến nhà chưa?”.

Sự quan tâm của Thẩm Hiên khiến Phùng Nhất Nhất, người vừa “bán

đứng” anh thấy chột dạ.

Cô còn đang do dự thì điện thoại lại đổ chuông, là Thẩm Hiên.

Người đang chột dạ nhận điện thoại, thái độ vô cùng mềm mỏng, ‘A lô!

Ngại quá, em mới vừa đọc được tin nhắn”.

Vì uống rượu nên giọng nói của Thẩm Hiên trầm thấp hơn thường ngày,

nghe càng dịu dàng, “Không sao… vừa rồi, em đừng hiểu lầm, anh hiểu Tạ
Gia Thụ, nếu cậu ta không vui cùng lắm chỉ trưng ra bộ mặt khó coi, sẽ
không làm gì em cả, cho nên anh mới đồng ý để cậu ta đưa em về, hơn nữa
cũng không tiện làm mất thể diện của Gấu Nhỏ”.

Phùng Nhất Nhất trong lòng đổ lệ, nhưng lại không thể nói rằng : Tạ Gia

Thụ bây giờ đã không còn là chàng thanh niên thuần khiết mắc “Hội chứng
tuổi teen (1)” đơn thuần nữa rồi.

(1) Hội chứng tuổi teen: Xuất phát từ tiếng Nhật (

中二病 - chuunibyou) ,

thường được giới trẻ Nhật sử dụng để miêu tả một loại bệnh tâm lý của
thiếu niên Nhật bản, người mắc bệnh có khuynh hướng cho rằng “Mình
khác người” , “Mình là người đặc biệt” hay “Mình là một thiên tài xuất
sắc”.

“Nhất Nhất” , Thẩm Hiên thấy cô im lặng, tưởng cô đau lòng bị Tạ Gia

Thụ gây khó dễ, giọng nói càng dịu dàng hơn, “Lần trước em đã đồng ý với
anh, không để quá khứ mê hoặc, sẽ suy nghĩ nghiêm túc, bây giờ em đã
hiểu ra chưa?”.

Phùng Nhất Nhất thành thật nói, “Vốn dĩ là đã hiểu… nhưng giờ lại mơ

hồ rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.