nhiên, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
“Sinh tử tự cũng là bổn phận của vương.” Li Thanh trầm mặc trong
chốc lát, đáp.
Mâu quang tối sầm lại (mâu là con ngươi, quang là ánh sáng), Lan
Uyên cảm thấy buồn bực, không muốn nói tiếp, đành phải đổi đề tài khác,
nói chuyện Thử vương đến mượn Kim cương tráo. Không biết vì sao, Mặc
Khiếu lại nói hắn gần đây thích màu vàng.
Nói đến thú vương phải lấy thân chịu thiên lôi đánh, nhìn Li Thanh
trước mặt, Lan Uyên đột nhiên hỏi y: “Thiên kiếp của ngươi là lúc nào?”
“......” Li Thanh ngẩn ra, trên mặt có gì rất nhanh hiện lên, hồi lâu mới
mở miệng, “Còn sớm.”
“Nga.” Lan Uyên gật đầu, đi đến ôm lấy y, mặt dán mặt nói nhỏ, “Nếu
tới lúc đó nhớ tới chỗ ta lấy Kim cương tráo. Người khác ta không cho, với
ngươi, ta còn có thể không đồng ý sao?”
“Hảo.” Thanh âm trong lòng vang lên thản nhiên, như có như không,
không cẩn thận lắng nghe cơ hồ sẽ không nghe thấy.
Dù vậy, trong lòng vẫn có cái gì không rời đi được, ngay cả lúc cùng
Văn Thư tán gẫu, Lan Uyên cũng có vẻ có chút không yên lòng.
“Nhị thái tử có tâm sự?” Văn Thư cẩn thận phát hiện vẻ thất thần của
hắn, hỏi.
“Không, không có.” Lan Uyên lấy lại tinh thần, vội mở phiến tử che
đậy, “Ta có thể có chuyện gì?”
“Ân.” Tinh thần của Văn Thư tựa hồ tốt hơn rất nhiều, tuy rằng người
vẫn gầy yếu như nếu có một trận gió nổi lên là có thể thổi bay, nhưng thần